Chương 136: Một Gạch Quật Ngã
Bình thường, nàng chỉ sử dụng một viên nội đan yêu thú cấp 5 để tu luyện.
Nhưng vừa rồi, lực lượng nồng nặc mà viên thú đan này lộ ra ngoài, chí ít cũng phải cấp 7 trở lên!
Với lại, cực kỳ phù hợp với phương hướng mình tu luyện!
- Chẳng lẽ là… Băng Nguyên Lang Vương!
…
Đấu trường Bình Dương, lôi đài số mười chín.
Diệp Hiểu Hiểu một mình đứng ở phía trên, chờ đợi đối thủ của mình đến.
Bỗng nhiên, một con chim nho nhỏ từ trong mái tóc dài của nàng chui ra.
Chim nhỏ ngáp một cái, con mắt nửa khép hờ, nhìn lên đến tinh thần có chút uể oải.
- A, cuối cùng đã trở về.
Chim nhỏ bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi nói:
- Không phải chỉ là giết một con sói con à, xem ngươi mệt kìa, ngủ đã mấy ngày.
- Sói con?
Chim nhỏ lập tức mở to hai mắt:
- Tiểu cô nãi nãi của ta, đây chính là Băng Nguyên Lang Vương! Yêu thú cấp 8! Thực lực chỉ yếu hơn ta có một chút xíu thôi đó.
Con chim nhỏ này chính là Thất Thải Loan Điểu bị Diệp Tùy Phong thu phục ở Thanh Cổ Cao Lãnh.
Hiện tại, nó đã biến thành sủng vật Diệp Hiểu Hiểu thích nhất.
Về phần sủng vật nàng thích nhất, ừm… Thất Thải Loan Điểu chắc chắn sẽ không muốn biết kết quả của nó.
- Ha ha, không phải ngươi đã nói mình là vô địch phía dưới cấp 9 sao?
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng.
- Đến cuối cùng, ta vẫn phải dùng Mộng Hư Giới vây khốn nó mấy hơi, ngươi mới có thể giết nó.
Thất Thải Loan Điểu không nói gì, nó cũng không ngờ, có hoàn cảnh phương Bắc gia trì, con Lang Vương lại mạnh mẽ như vậy, kém chút đã đánh không lại.
Nếu không phải Diệp Hiểu Hiểu ra tay, thật đúng là không nhất định là đối thủ của nó.
Nghĩ tới đây, Thất Thải không khỏi líu lưỡi.
Một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không ngờ lại khốn trụ được một con yêu thú cấp 8.
Dù là chỉ là một chớp mắt, vậy cũng đủ hù chết người ta rồi!
Quả nhiên, nhân thủ trong tay người kia đều không dễ trêu…
Lúc này, một bên khác của lôi đài, một thiếu niên thân thể cường tráng đi tới.
- A Cổ Lực! A Cổ Lực!
Theo hắn lên đài, khán giả dưới lôi đài lập tức bắt đầu reo hò.
Hiển nhiên, đây là một người rất có tiếng.
Diệp Hiểu Hiểu cẩn thận nhìn số hiệu bên hông hắn.
Hai trăm bảy mươi ba.
- A Cổ Lực, đánh chết tiểu pháp sư này!
- Để nàng ta biết đạo sự lợi hại của chúng ta!
Một đám thiếu niên đỏ bừng cả khuôn mặt, ra sức hô to.
A Cổ Lực nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên một đạo huyết quang, cười gằn nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hiểu.
Dưới đài, một ít khán giả không biết hai người cũng đang nghị luận.
- A Cổ Lực, mười sáu tuổi, chiến sĩ Thú Linh cấp 3 8 sao, tính cách bạo ngược, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, đã từng tay không xé rách qua một con Người Tuyết Khổng Lồ cấp 3!
- Diệp Hiểu Hiểu, mười bốn tuổi, pháp sư Thiên Mệnh cấp 3 6 sao, ngạch… hết rồi.
Có người lật tìm ra tư liệu của bọn hắn.
- Chênh lệch có chút lớn nha!
- Đúng vậy, niên kỷ của Diệp Hiểu Hiểu này cũng quá nhỏ, với lại nàng ta bị suy dinh dưỡng, cũng quá gầy!
- Chỉ là một tiểu bất điểm, ta đoán nàng ta ngay cả một chiêu của A Cổ Lực cũng không chịu không được.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, trên cơ bản cũng không quá xem trọng Diệp Hiểu Hiểu nhỏ gầy.
- Tới tới tới, đặt cược, A Cổ Lực một bồi một, Diệp Hiểu Hiểu một bồi sáu, mua định rời tay!
Thậm chí có người khai bàn.
- A Cổ Lực, ta đặt một trăm linh thạch!
- Ta đặt ba trăm linh thạch!
- Ha ha, Lão Tử xem trọng ít lưu ý, Diệp Hiểu Hiểu, ta mua… Mười linh thạch.
Phần lớn mọi người đều đặt cho A Cổ Lực.
Bỗng nhiên, một thiếu nữ dáng người duyên dáng, đi tới.
- Ta đặt Diệp Hiểu Hiểu thắng, … 10 ngàn linh thạch.
Chính là Cốc U Lan.
Lập tức, xung quanh truyền đến ánh mắt như nhìn kẻ ngu.
Nhưng Cốc U Lan xem như không có chuyện gì, quay người nhìn Diệp Hiểu Hiểu trên lôi đài.
- Hiểu Hiểu, tiền tiêu vặt của ngươi phải dựa vào chính ngươi rồi.
- Chiến đấu bắt đầu!
Theo trọng tài hét lớn một tiếng, chiến đấu hai bên chính thức bắt đầu.
A Cổ Lực cười gằn, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào to, xé nát áo của mình, lộ ra tràn đầy vết sẹo, thân thể cường tráng bắp thịt cuồn cuộn.
- Run rẩy đi, tiểu bối vô danh!
- A Cổ Lực ta đối mặt với đối thủ nhỏ yếu cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó!
Nói xong, hắn lần nữa rống to, trên thân không ngờ lại cấp tốc mọc ra bộ lông màu đen giống như cương châm, lập loè tỏa sáng!
- Hắn không ngờ lại vừa lên đã hóa thú!
- Thú linh của hắn chắc là Đại Địa Bạo Viên (giống con khỉ trong đấu la đại lục nhỉ)!
- Diệp Hiểu Hiểu nguy hiểm!
Sắc mặt của mọi người chấn động, nhịn không được cảm thấy lo lắng thay cho tiểu nữ hài đối diện hắn.
Diệp Hiểu Hiểu, nghiêng đầu nhìn A Cổ Lực đang biến thân.
Bỗng nhiên, ánh sáng màu xanh lóe lên, phía sau A Cổ Lực xuất hiện một cục gạch khắc hình đầu heo.
- Phanh!
Máu tươi bắn tung tóe.
- Hét hoài vậy, ồn ào quá.
Diệp Hiểu Hiểu cầm theo một cục gạch nhuốm máu, nhìn cũng không nhìn, quay người đi xuống lôi đài.
A Cổ Lực to con đang biến thân mới thay đổi một nửa, cũng đã nằm sấp ngã xuống đất, tươi máu nhuộm đỏ lôi đài, bất tỉnh nhân sự.
Người xem dưới đài trừng tròng mắt, thật lâu không nói gì.
- Xong rồi à?
…………
- Hắn không tới sao?
Trong phòng nghỉ, Diệp Hiểu Hiểu nhìn Cốc U Lan, trong mắt mang theo vẻ thất vọng.
- Ta nghiên cứu thật nhiều thủ đoạn dùng để chiến đấu, còn định cho hắn nhìn mà.
Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu, Diệp Tùy Phong không đến làm cho nàng có chút bị đả kích.
Những ngày gần đây, nàng gần như chưa từng nghỉ ngơi, cả ngày lẫn đêm ngâm mình ở trong Mộng Hư Giới để nghiên cứu phương pháp chiến đấu.
Chính là vì có thể làm cho Diệp Tùy Phong nhìn thấy cố gắng của mình. Thật không ngờ, hắn lại không tới.
- Lão gia nói ngài ấy sẽ luôn nhìn ngươi.
- Ngài ấy nói để ngươi biểu hiện tốt một chút, đợi đến trận quyết chiến cuối cùng sẽ đến hiện trường, cổ động ủng hộ cho ngươi.
Cốc U Lan hơi kéo dài ý tứ của Diệp Tùy Phong ra một chút.