Chương 138: Thiên Thần Dịch Cấp 1!
Ban đêm, Diệp Hiểu Hiểu về đến phòng, chơi với con khỉ nhỏ trong chốc lát, sau đó lấy cái bình Thiên Thần dịch ra.
- Đến cùng, là cái gì chứ?
Diệp Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mở cái bình ra.
Lập tức, một mùi thơm thấm vào ruột gan.
- Ừm? Quả thật bất phàm đâu.
Cái mũi Diệp Hiểu Hiểu hít hít, loại mùi thơm này, vừa ngửi đã thấy phi thường dễ chịu.
Nhưng chính là, không hiểu thấu có chút cảm giác quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Suy nghĩ một hồi, không nhớ tới đến, Diệp Hiểu Hiểu lắc đầu.
- Được rồi.
- Lang tỷ tỷ nói Thiên Thần dịch có thể trực tiếp uống vào, thử một chút.
Sau đó, Diệp Hiểu Hiểu cầm lấy cái bình nhỏ, nhẹ nhàng rót vào trong miệng của mình.
Linh lực nồng đậm theo cổ họng của nàng, trong nháy mắt tan ra, tư dưỡng mỗi một góc thân thể.
Lúc này, Cốc U Lan đẩy cửa vào, trong tay bưng một cái chậu.
- Tiểu thư, tới giờ rửa chân.
Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, Cốc U Lan ngẩn người, sau đó đặt cái chậu xuống, đi đến bên cạnh Diệp Hiểu Hiểu.
Trong nháy mắt, con ngươi co rút nhanh!
Chấn kinh to lớn xuất hiện ở trong mắt nàng, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
- Tiểu thư, ngươi…
Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại, nghi ngờ nói:
- Thế nào?
Ánh mắt Cốc U Lan phức tạp, bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
- Tiểu thư, không có chuyện gì, cái tên Hầu Nữ này không dễ nghe, chúng ta không nghe là được.
- Ngươi không thể bởi vì chuyện này mà lãng phí mình, ngay cả nước rửa chân cũng uống được…
Diệp Hiểu Hiểu: ???
Nàng nhìn bình nhỏ trong tay mình một chút, lại nhìn bình xịt mình dùng để rửa chân mỗi ngày một chút.
Lập tức, nàng hiểu rõ, tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc đối với Thiên Thần dịch cấp 1!
Trong nháy mắt, trong dạ dày lăn lộn một mảnh!
- Ọe!
……….
- Đây chính là Thiên Thần dịch sao?
Diệp Tùy Phong cầm cái bình nhỏ kia, trên mặt lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.
- Đúng vậy.
Cốc U Lan nói:
- Nghe tiểu thư nói, đây là Thiên Thần dịch cấp 1 được ban thưởng cho ba mươi người đứng đầu.
- Đợi đến sau khi quyết ra người mạnh nhất, Đại Thiên Thần sẽ đích thân giáng lâm, đồng thời mang đến Thiên Thần dịch cấp 2.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Hắn không ngờ, cái gọi là Thiên Thần dịch cấp 1 này lại chính là Linh Khí Nguyên dịch tầng thứ nhất của tháp Khởi Nguyên sản xuất ra.
Như vậy Thiên Thần dịch cấp 2 chắc hắn là Thối Thể dịch tầng thứ hai sản xuất ra.
Nói cách khác, Đại Thiên Thần này cũng có được một tòa tháp Khởi Nguyên Vạn Vật.
Với lại, khẳng định tầng cấp cũng không thấp.
Không phải, Thần Quốc khổng lồ như thế, Linh Lực Nguyên dịch, khẳng định sẽ không đủ cung cấp.
- Hiểu Hiểu khẳng định rất thất vọng.
Diệp Tùy Phong cười cười, đưa cái bình cho Cốc U Lan.
Từ khi ra ngoài đến nay, nước bọn hắn sử dụng để rửa mặt đã sớm toàn bộ đổi thành Linh Khí Nguyên dịch.
Mà dùng nấu cơm là nguyên dịch đã qua Diệp Tùy Phong chiết xuất một lần.
Nếu không, hai tiểu nha đầu tiến cảnh cũng không thể nhanh như vậy.
- Ừm…
- Đúng vậy, tiểu thư nàng cực kỳ thất vọng.
Cốc U Lan nói.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Nói với con bé, tranh tài gần đây, làm rất tốt.
-Trận chiến tiếp theo, ta cũng sẽ đích thân qua đó, nói con bé tiếp tục cố gắng.
Nói xong, Diệp Tùy Phong cầm sách lên, đi tắm trong Hải Dương công pháp.
…
Bên ngoài, Diệp Hiểu Hiểu ngăn cản Cốc U Lan, sắc mặt nàng khó coi hỏi thăm.
- Không có, không có, lão gia cũng không hỏi nhiều, ngài ấy còn khích lệ tiểu thư gần đây biểu hiện rất tốt.
Cốc U Lan vội vàng nói.
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt Diệp Hiểu Hiểu mới dịu đi một chút.
- Ta đã biết hắn khẳng định đang len lén xem ta, hừ ~
Sau đó, nàng vừa nhìn về phía Cốc U Lan, thấp giọng nói:
- Chuyện nước rửa chân kia, chỉ có thể hai người chúng ta biết, không thể có người thứ ba biết, hiểu chưa?
Cốc U Lan nháy nháy mắt.
- Nước rửa chân gì?
…
Hai ngày sau, đại đấu trường Bình Dương.
Trong phòng đợi hơn nửa tháng, Diệp Tùy Phong cũng đi tới hiện trường, ngồi trên vị trí Giản Tinh Tuyền sớm chuẩn bị xong.
Đại quan chủ Thạch Hào Kiệt dùng ánh mắt tò mò, nhiều lần nhìn về Diệp Tùy Phong.
Nhưng Diệp Tùy Phong chỉ là lười biếng ngồi, không để ý tí nào.
Tiểu tu sĩ cảnh giới Hợp Thể mà thôi, không có gì cần phải giao lưu.
Hôm nay đến, một là vì muốn tận mắt nhìn Diệp Hiểu Hiểu. Thứ hai, thì là vì chờ đợi, Đại Thiên Thần đến.
- Khụ khụ!
Cảm giác được ánh mắt của Thạch Hào Kiệt, Giản Tinh Tuyền ho khan hai tiếng, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
Thạch Hào Kiệt nhún vai, sau đó đứng dậy.
Sau một loạt trận chiến gay gắt, trận chung kết cuối cùng đã chính thức bắt đầu!
Trận chiến đấu thứ nhất, Diệp Hiểu Hiểu đã ra sân.
Nàng nhìn thấy Diệp Tùy Phong ngồi trên khán đài, trong lòng lập tức tràn đầy vui vẻ, ngay cả dưới lôi đài hét vang rung trời Hầu Nữ, cũng biến thành không quá chói tai nữa.
Mà đối thủ của nàng là một thành viên của Đại Thiên Minh.
Thi Hồng, Mệnh Pháp sư cấp 4 2 sao!
- Hầu Nữ, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.
Thi Hồng khoanh tay, khinh miệt nhìn về phía Diệp Hiểu Hiểu:
- Chỉ có điều, con đường hắc mã của ngươi dừng ở đây rồi.
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng.
- Loại lời này, ta nghe qua vô số lần.
Hai bên giằng co, chiến đấu bắt đầu.
Thi Hồng ra tay trước, nàng ta nhanh chóng huy động hai tay, mấy đường cong màu xám đậm, trống rỗng xuất hiện, phóng tới trước mặt Diệp Hiểu Hiểu.
Đột nhiên, một cục gạch xuất hiện ở sau gáy nàng ta.
- Đã biết trước rồi.
Thi Hồng tà mị cười một tiếng, ngoài thân thể lập tức hiện ra vật chất màu xám.
Bọn chúng đón cục gạch bay lên, trong nháy mắt quấn quanh ở trên người của nó, sau đó theo cánh tay thò ra từ vòng sáng màu lam, vọt thẳng lên!
Diệp Hiểu Hiểu nhíu mày, vội vàng thu tay về, sau đó lóe lên tránh né đường cong màu xám tập kích tới.
Mà cục gạch kia bị vật chất màu xám ăn mòn cũng trùng điệp rơi xuống đất, phát ra tiếng oanh minh ù ù.
- Đây là cái gì?
Diệp Hiểu Hiểu nghi ngờ giơ tay lên, phát hiện mặc dù nàng quan đã đóng Mộng Hư Giới, vẫn như cũ có một chút vật chất màu xám đính lên trên tay của nàng.
Loại vật chất này xem ra là có tác dụng khác.
Nhưng điểm mạnh của nó, cực kỳ nặng!