Chương 155: Hội Thiên Tiên
Thạch Hào Kiệt nắm chặt nắm đấm, cảm nhận được khí thế xung quanh hơn xa hắn, cuối cùng thở dài một tiếng.
- Ngô Hoàng, sau khi nhìn thấy chân tướng, có thể ta đã không cách nào tiếp tục làm quan chủ Bình Dương Quan.
Lần này tới đây, hắn chính là muốn giải khai khúc mắc.
Nhưng hắn vẫn còn hơi đánh giá cao mình.
Từ xưa đến nay, hoàng thành uy nghiêm, ở vương quốc Vĩnh Đông chính là không thể xâm phạm.
Bọn hắn căn bản cũng không thèm giải thích gì.
Từ chức quan chủ, là quyết định mà hắn đã suy nghĩ kỹ càng trên đường tới đây.
Sau khi yên lặng ngắn ngủi, Tân Hoàng chậm rãi nói:
- Thạch Hào Kiệt, ngươi đã chắc chắn chưa, bản hoàng có thể cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng.
Gương mặt Thạch Hào Kiệt tràn đầy mỏi mệt, khom người nói:
- Ý ta đã quyết.
- Vậy được rồi.
Tân hoàng dừng một chút, nói:
- Ba ngày sau, Bình Dương Quan chủ mới sẽ chạy tới biên quan nhậm chức, ngươi có thể cùng hắn trở về.
- Nếu có tính toán của mình, cũng có thể tự động rời khỏi, tự ngươi lựa chọn đi.
Thạch Hào Kiệt lần nữa khom người:
- Tạ ơn Ngô Hoàng.
…
Đợi sau khi Thạch Hào Kiệt rời khỏi, một người trẻ tuổi mặc tố y xuất hiện phía sau Tân Hoàng.
Chính là Vũ Hồng.
- Ngươi còn nhân từ hơn phụ hoàng.
Vũ Hồng nói.
Tân Hoàng hít một tiếng, lần nữa vuốt mi tâm:
- Bây giờ ta mới biết, ở trên vị trí này, nhân từ có đôi khi không quá tốt.
- Từ từ sẽ đến, ngươi sẽ là một đế vương Vĩnh Đông xuất sắc nhất.
Vũ Hồng nói.
- Đế vương?
Tân Hoàng cười ha ha:
- Đế vương bị người điều khiển?
Vũ Hồng yên lặng.
- Đại huynh, có một số việc chúng ta không cách nào tự quyết định được.
Tân Hoàng không thể phủ nhận, cười một tiếng, xoay đầu lại:
- Gần đây, ngươi còn thủ lăng cho đại thần Thiên Tuệ không?
Vũ Hồng lắc đầu:
- Từ sau khi lão sư thăng tiên, mọi chuyện đều rơi lên trên đầu của ta, ta chỉ ở đó một năm, sau đó thì không thể không ra ngoài.
- Còn ngươi thế nào, sao sắc mặt lại kém như vậy.
Tân Hoàng nói.
Vũ Hồng thở dài một hơi, trong đầu hiện lên một bóng người yêu dị với mái tóc dài màu đỏ tím.
- Thế giới luôn có chút chuyện lạ, làm cho người ta thương tâm, ban đêm ác mộng quấn thân.
- Không ngại, tính toán thời gian, ác mộng cũng sắp kết thúc rồi…
…
Thạch Hào Kiệt ảm đạm rời khỏi hoàng cung, cho dù sớm đã liệu đến kết cục này, nhưng hắn vẫn có chút khó bình tĩnh lại được.
Sau khi trở lại nhà trọ, lập tức nhốt mình trong phòng, ngày đêm say rượu.
Thạch Trọng nhìn thấy phụ thân như vậy cũng không biết làm gì.
Nhưng là con người nha, cho dù như thế nào cũng phải tiếp tục sinh tồn.
Chờ đợi mấy ngày, Thạch Trọng rời khỏi khách sạn, chuẩn bị đi ra ngoài kiếm việc làm.
Nghĩ nghĩ, hắn đi tới một quán rượu lớn, ở chỗ này tin tức rất nhạy bén, có lẽ có thể tìm được thứ gì đó.
Sau khi đi vào, Thạch Trọng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nghe những người trong quán rượu trò trò chuyện.
Có người nói mấy ngày trước, khi hắn ra ngoài đã gặp một yêu thú lục phẩm, phí khí lực thật lớn mới chạy thoát được.
Có người nói khi mình đang tìm kiếm bí cảnh thì ngoài ý muốn rơi vào một huyệt động, kết quả nơi đó tràn đầy bảo vật, trong nháy mắt phát đại tài.
Còn có người nói, hắn gặp một núi tuyết hồ yêu đã hóa hình, tư thái linh lung, mị hoặc trời sinh, thế là…
Cảnh tượng này làm cho tâm tình nặng nề của Thạch Trọng dần dần hòa tan một chút.
Nhiệt huyết mới là thừ mà người trẻ tuổi hướng tới nhất.
Lúc này, một đám người nói chuyện dẫn tới Thạch Trọng chú ý.
- Nghe nói gần đây Chiến Thần Bang đang nhận người.
- Đúng vậy, ta cũng dự định đi thử xem, đây chính là bang hội thám hiểm lớn nhất trong hoàng thành!
- Ngươi à? Ha ha, vẫn là thôi đi, Chiến Thần người ta cần chính là thiên tài chân chính, ngươi đi quét rác cũng không có cửa nữa là…
Nghe bọn họ nói vậy, Thạch Trọng lập tức động lòng.
Chiến Thần Bang, nghe tên đã thấy rất bá khí.
Với lại hình như bọn hắn chỉ tuyển nhận hạng người kiệt xuất.
Thạch Trọng hắn tự nhận mình không phải thiên tài đứng đầu, nhưng khẳng định cũng đứng hàng đầu, ít nhất thì gia nhập Chiến Thần Bang là không có vấn đề gì.
Chiến sĩ Thú Linh cấp 10 dưới hai mươi tuổi cũng không phải dễ gặp.
Nghĩ đến, hắn chuẩn bị đi về phía đám người kia, hỏi thăm một chút, phải làm sao mới có thể gia nhập Chiến Thần Bang.
Nhưng vào lúc này, một đám người siêu phàm khí thế cường đại đi vào.
Mỗi người bọn hắn đều cực kỳ mạnh mẽ, với lại chỗ cổ áo trên y phục của mỗi người đều thêu một đóa hoa Thiên Tiên Tử yêu dị.
- Chiến Thần Bang? Ha ha, đã là mặt trời sắp lặn rồi.
Bọn hắn đến gây ra tiếng động rất lớn, tất cả mọi người trong tửu quán lập tức an tĩnh lại, đưa ánh mắt nhìn qua.
Thạch Trọng cũng dừng bước, nghi ngờ nhìn đám người này.
Đóa hoa Thiên Tiên Tử kia làm hắn thấy có chút nhìn quen thuộc.
Nghe thấy câu nói này, những người đang nói chuyện gia nhập Chiến Thần Bang lập tức xoay người lại, hừ lạnh một tiếng:
- Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
- Dù nói thế nào, thanh danh của Chiến Thần Bang cũng đã vang dội mấy chục năm ở Hoàng Thành, không phải một hội mới nổi như hội Thiên Tiên các ngươi có thể so sánh!
Rất rõ ràng, hắn là người ủng hộ trung thành của Chiến Thần Bang.
- Có đúng không?
Đối mặt khiêu khích, người của hội Thiên Tiên lại là đầy mỉa mai nói:
- Vậy ngươi có biết, vì sao Chiến Thần Bang bắt đầu nhận thêm người không?
- Ha ha, gần đây hội Thiên Tiên cũng mới thu nhận rất nhiều người, ngươi có muốn đoán thử bọn hắn đến từ đâu hay không?
Nói xong câu nói này, mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau, hai đại bang hội danh tiếng thịnh nhất đã bắt đầu đối mặt sao?
Hơn nữa nhìn như Chiến Thần Bang đã rơi vào hạ phong.
- Hừ, thì tính sao?
Người ủng hộ Chiến Thần Bang lại là mặt không đổi sắc, tiến lên một bước, nói:
- Cho dù hội Thiên Tiên của ngươi có mạnh thế nào thì lão tử cũng sẽ không gia nhập một bang hội do nữ nhân làm chủ!
- Nghe nói, Tiên Chủ của các ngươi là một tiểu nha đầu còn chưa mọc đủ lông à?
- Ngươi muốn chết!?
Người của hội Thiên Tiên lập tức tức giận.
Hai bên giằng co, mắt thấy sắp đánh nhau.
Bỗng nhiên, “Phanh” một tiếng, cửa lớn của quán rượu bị người từ ngoài đá văng.
Một bóng người cao to bước nhanh vào.
Lập tức, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương quét sạch cả quán rượu!
Sau khi nhìn thấy gương mặt người tới, con ngươi Thạch Trọng co rút thật nhanh.
- Không ngờ… Lại là nàng ta!