Chương 162: Trở Về
Hơn mười ngàn cây giống của Đại Thụ Khải Mông cũng đã hoàn thành thuế biến, trở thành một cá thể thành thục, mỗi một cây đều có tiềm lực trưởng thành là trụ cột thế giới.
Cũng vào lúc này, sương mù màu xanh biếc hóa thành vô số giọt nước, rơi xuống.
Bởi vì số lượng Khải Mông Thụ thật sự là nhiều lắm, những giọt nước màu xanh lá bắt đầu tụ tập, không ngờ lại tạo thành một dòng nước nho nhỏ.
- Lãng phí.
Diệp Tùy Phong xuất ra một cái bình ngọc, chìa tay ra, chất lỏng màu xanh lục, trống rỗng bay lên, toàn bộ chảy vào trong bình.
Đại khái góp nhặt có mấy mét khối chất lỏng màu xanh biếc, dòng nước mới dần dần khô cạn.
Còn lại đã thẩm thấu vào trong đất, bồi dưỡng các hạt giống vừa trưởng thành.
- Đến lúc cần phải đi rồi.
Diệp Tùy Phong vung tay lên, hơn mười ngàn cây giống Đại Thụ Khải Mông trước mặt, toàn bộ bay lên, tụ tập trên bầu trời.
Bộ rễ trong suốt phát ra ánh sáng màu xanh biếc lóng lánh chói mắt.
Căn cứ theo Thiên Cơ lão nhân miêu tả, Khải Mông Thụ chỉ có lớn lên đến cấp 6 mới có thể dần dần biến thành màu trắng.
Trước cấp 6, nó không khác phần lớn thực vật khác, đều là màu xanh lá.
Sau khi nhổ tất cả cây giống, Diệp Tùy Phong mở không gian tùy thân ra, bỏ toàn bộ vào trong.
Mấy chục tháp Khởi Nguyên bị xem như rác rưởi cũng bị ném vào trong đó.
Trước khi di dời, bọn chúng chẳng những cần tháp Khởi Nguyên cung cấp dinh dưỡng, mà tốc độ sinh trưởng còn rất chậm chạp.
Chỉ có sau khi di dời đến chủ thế giới thì bọn chúng mới có thể hấp thu lực lượng thiên địa, tịnh hóa mặt đất này.
- Tốt, chúng ta đi thôi.
Diệp Tùy Phong nói.
Sau đó, hắn cùng Cốc U Lanrời khỏi tiểu thế giới.
Ngoại giới, trên một đài cao rộng lớn.
Một đám người đang tụ tập ở chỗ này, hình như đang đợi cái gì.
Phía trước nhất chính là Diệp Hiểu Hiểu, còn có năm vị Hùng Chủ của hội Thiên Tiên.
Mà đối diện Diệp Hiểu Hiểu chính là Vũ Hồng đã khôi phục tinh thần.
Từ lần trước sau khi hai người giao thủ, Diệp Hiểu Hiểu đã không còn tới tìm hắn.
- Yên tâm đi, mọi việc của hội Thiên Tiên cứ giao cho ta, ngươi mau chuẩn bị kỹ càng hành lý, đừng để chậm trễ thời gian xuất phát.
Vũ Hồng ý cười đầy mặt.
Cuối cùng, Tiểu tổ tông này cũng chịu đi rồi!
Diệp Hiểu Hiểu cũng đầy là nụ cười, nói:
- Ngươi quá khách khí, không chỉ tặng cho chúng ta nhiều đồ ăn như vậy, còn chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
- Còn có nhiều linh thạch như vậy, yêu thú nội đan, thú hồn, thiên tài địa bảo, thật sự là quá cảm tạ ngươi rồi!
Khóe miệng Vũ Hồng co giật.
Giống như, hắn chuẩn bị cho Diệp Hiểu Hiểu, ngoại trừ đồ ăn ra thì hình như mấy thứ kia đều không có!
Vũ Hồng nhìn đôi mắt hình trăng khuyết của nàng, vỗ trán một cái:
- Ai nha ngươi không nói cũng làm ta kém chút nữa quên, ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho ngươi rồi đây.
Nói xong, hắn vội vàng truyền âm cho Vĩnh Đông Hoàng, tranh thủ thời gian chuyển một bộ phận bảo khố Hoàng Thất đi ra.
Chỉ cần cô nãi nãi này có thể đi là tốt lắm rồi.
Tiếp theo, hai giữa người lập tức diễn ra trò hay vừa ăn tết vừa phát hồng bao.
Một người vừa nói “Ai nha, ta không quan tâm, ta không cần”, nhưng lại dùng sức bỏ vào trong túi mình.
Một cái khác nói “Cầm đi, không cầm chính là không nể mặt ta!”
Sau đó lại cố gắng níu chặt, nhìn hai người dối trá đến cực hạn, Lang Nữ không khỏi lấy tay nâng trán.
- Phú Quý, ngươi không đi nói lời tạm biệt với người nhà sao?
Lang Nữ nhìn về phía con gấu nhỏ bên cạnh.
Phú Quý dụi dụi con mắt:
- Đã nói lời từ biệt…!
Thấy bộ dáng gấu nhỏ tràn đầy bi thương, Lang Nữ ngồi xổm xuống, vuốt đầu của nó, an ủi:
- Đừng buồn quá, sau này khẳng định có thời gian…
- Bọn hắn nói, nói ta phải mang một đống lớn đồ ăn ngon trở về, nếu không sẽ cùng nhau đánh chết ta…
Phú Quý quệt miệng, đau khổ nói.
Lang Nữ: .
- ..
Mấy chiến hữu này của nàng đều là tồn tại vang dội cổ kim!
Chỉ sợ cũng chỉ có Lục Minh và Cuồng Đại Lực mới có thể hơi bình thường một chút.
Về phần lão Thất…
Ngươi đương nhiên không thể trông cậy vào một con chim được.
Lúc này, Thạch Trọng đi tới bên cạnh Lang Nữ.
- Có lo lắng không?
Lang Nữ khiêu mi nói.
- Có một chút.
Thạch Trọng ngượng ngùng cười cười, nói:
- Núi cao phương Nam, cho tới bây giờ ta chỉ mới nghe nói mà thôi, chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày đích thân đi qua đó.
- Nghe nói bên kia thiên tài có thể gặp ở khắp nơi, người thực lực cường đại ở đâu cũng có, là thật sao?
Lang Nữ liếc mắt:
- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?
- Thời gian ngươi đi theo Tiên Chủ tương đối lâu mà.
Thạch Trọng cười nói.
Lang Nữ nhìn bóng người nho nhỏ kia, cười một tiếng nói:
- Nếu như thiên kiêu bên kia đều giống như Tiên Chủ, vậy chúng ta cứ an tâm làm tiểu lâu la của mình là được rồi.
Sau một lát, hai bóng người rơi lên trên đài cao.
Diệp Hiểu Hiểu vội vàng nghênh đón.
Tất cả những người khác lập tức yên tĩnh lại, từng người lộ vẻ cung kính.
Bọn hắn biết, người này chính là phụ huynh của Tiên Chủ.
Một người cường đại đến không cách nào tưởng tượng!
- Chuẩn bị xong chưa?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Xong rồi.
Diệp Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu.
Nhìn hơn trăm người trên đài cao, Diệp Tùy Phong cười nói:
- Nhiều người như vậy, ngươi định mang đi thế nào?
- Có Tiểu Thải nha!
Diệp Hiểu Hiểu kéo Thất Thải Loan Điểu đã hóa thành hình người tới.
- Hiện tại, nó đã là yêu thú cấp 9, một lần có thể chở vài trăm người.
Thất Thải Loan Điểu ốm yếu, xem ra mình lại phải biến đổi thành xe ngựa khổ sai rồi.
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- Ngươi quản lý tốt người của mình là được.
- Được, vậy chúng ta đi thôi.
Sau đó, Thất Thải Loan Điểu hóa thành nguyên hình, giương đôi cánh rộng hơn trăm mét, rơi vào trên đài cao.
Hơn trăm người lần lượt nhảy lên.
Diệp Tùy Phong đương nhiên sẽ không đi cùng với bọn hắn, hắn bứt một chiếc lá của Đại Thụ Khải Mông, sau đó ném lên không trung, lá cây lập tức đón gió căng phồng lên, biến thành một thuyền lớn lơ lửng.
Sau đó, hắn với Diệp Hiểu Hiểu, Cốc U Lan, Phú Quý bay lên trên đó.