Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 164: Thành Vân Tiêu, Diệp Thánh

Chương 164: Thành Vân Tiêu, Diệp Thánh

Còn có Diệp Long đi hướng Tây Nam, Diệp Khiêm ở lại thành Vân Tiêu, Diệp Cầm Dao gia nhập thư viện Thiên Phủ.
Năm người bọn hắn đều là tự tay cha mang ra, cũng không biết bây giờ đến cùng như thế nào.
Nhưng Diệp Hoàng tin tưởng, bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ lại lần gặp gỡ.
Bởi vì, thành Lâm Giang đã là một tòa chủ thành cuối cùng ở phía đông của Liên Minh Cửu Thành.
Nàng đã sắp hoàn thành hứa hẹn lúc trước, một đường chinh phục, đi tới vùng cực nam của Liên Minh Cửu Thành.
Những nơi nàng đi qua, tất cả đều thần phục!
Nếu tiếp tục đi về hướng Nam sẽ chính là dãy núi Bàn Long, chỗ của thư viện Thiên Phủ.
Diệp Hoàng trầm tư, bỗng nhiên, mấy bóng người từ trên không trung cấp tốc vọt tới, rơi xuống phía sau lưng nàng.
Là bốn đại hộ pháp, mà Phùng Chí, Liễu Hồng cũng ở trong đó.
Ngoại trừ bọn hắn ra, mấy người còn lại cũng đều oai hùng dũng mãnh, khí thế phi phàm!
Những người này, đều là chiến tướng cường lực nhất của Điện Thanh Loan.
- Điện chủ, tất cả gia chủ còn lại của thành Lâm Giang đều đã nguyện ý quy về dưới trướng điện Thanh Loan chúng ta!
Phùng Chí quỳ một chân trên đất, tất cả mọi người còn lại đều làm như thế!
- Cung hạ điện chủ!
Bọn hắn hô lên rung trời, khí thế ngút trời!
Gió nhẹ làm cho áo choàng màu tím sau lưng Diệp Hoàng bay phấp phới, đó là chiến bào lúc ấy cha đã tự tay khoác lên cho nàng.
- Tốt, tiếp theo chúng ta sẽ quét sạch lực lượng phản loạn các nơi.
- Để lá cờ của Diệp gia Điện Thanh Loan cắm đầy phía đông Liên Minh Cửu Thành!
Diệp Hoàng nói.
- Vâng!
Tất cả mọi người đồng thanh trả lời.
Sau một lát, Phùng Chí đi đến bên cạnh Diệp Hoàng.
- Điện chủ.
Diệp Hoàng ừ một tiếng:
- Có chuyện gì?
Bốn đại hộ pháp là người nàng tin tưởng nhất, cũng là người đáng để nàng dựa vào nhất.
Phùng Chí dừng một chút, nói:
- Thành Lâm Giang đã thần phục, còn lại một vài lực lượng phản đối đều là nỏ mạnh hết đà, không gây nổi sóng gió gì, quét sạch là chuyện sớm hay muộn.
- Chỉ có điều…
- Thành Hắc Thạch là nơi cuối cùng dựa vào địa thế hiểm yếu chống lại.
Nói xong, Phùng Chí đưa ánh mắt nhìn về phía một thanh niên khí vũ phi phàm, nhưng làn da ngăm đen đứng cuối đám người.
Mễ Phong là một vị thuộc hạ cấp dưới biểu hiện xuất sắc nhất trong những năm gần đây, ngoài bốn hộ pháp.
Mà thân phận của hắn cũng dần dần bị người biết được.
Con trai thành chủ thành Hắc Thạch, người thừa kế hợp pháp duy nhất.
Nhưng thành Hắc Thạch lại là một tòa thành trì phản đối điện Thanh Loan, phản đối Diệp gia tích cực nhất.
- Trước hết để cho hắn tự xử lý đi.
Diệp Hoàng nói.
- Khi cha trở về, ta quyết không cho phép trong Liên Minh Cửu Thành có một âm thanh phản đối cha ta!
………….
- Đông! Đông! Đông!
Ba tiếng chuông vang vọng trong thành Vân Tiêu.
Tất cả mọi người trong thành đều biết, đây là tiếng chuông báo hiệu đại hội suy ngẫm mỗi tháng một lần của thư viện Thiên Hạ.
Nhưng tiếng chuông này cũng là tiêu chí của một chuyện càng quan trọng hơn.
Linh Vũ sắp tới!
Sáu năm trước, Diệp gia gióng trống khua chiêng, xây dựng lại thành Vân Tiêu.
Lúc ấy, rất nhiều người cũng không biết chuyện này có ý nghĩa gì.
Nhưng lần đầu Linh Vũ hạ xuống, tất cả mọi người đều triệt để sợ ngây người!
Ngày đó, trên bầu trời che kín mây đen, cây cối ngàn năm chập chờn theo mưa phùn rả rích, một lần nữa toả ra sự sống!
Vô số phi điểu không ngừng bay vòng quanh trên thành Vân Tiêu, lũ dã thú quỳ rạp xuống đất, cuối đầu đối với thành Vân Tiêu, giống như triều thánh.
Đại địa sinh cơ bừng bừng, vạn mộc mọc thành bụi, phi điểu cá trùng, tận hưởng Linh Vũ.
Trong lòng mọi người đều nghĩ đó là trời cao ban phúc cho thương sinh?
Nhưng rất nhanh, bọn hắn đã phát hiện, trận Linh Vũ này chỉ rơi vào phạm vi thế lực trong thành Vân Tiêu.
Mà lại lấy thành Vân Tiêu làm trung tâm, chậm rãi mở rộng ra.
Mọi người mới nhao nhao kinh hô, chẳng lẽ trận Linh Vũ này là Diệp gia tạo nên?
Ngày thứ hai, loại suy đoán này ngày càng nhiều.
Một trận Thi Vũ Lệnh cực lớn xuất hiện trên bầu trời thành Vân Tiêu, phía trên nói rõ chi tiết mỗi tháng một trận Linh Vũ, còn có Thuế Biến Chi Vũ (mưa rột rửa cơ thể) ba tháng một lần, Hồn Vũ (mưa rột rửa linh hồn) mỗi năm một lần, Sinh Mệnh Chi Vũ (mưa thay đổi sinh mệnh) mỗi ba năm một lần.
Mà người kí tên Thi Vũ Lệnh này chính là gia chủ Diệp gia, Diệp Tùy Phong.
Đến bây giờ, đám người trong thành Vân Tiêu mới hiểu được, thì ra người làm ra những chuyện này đều là nhân vật trong truyền thuyết kia!
Nhìn cái Thi Vũ Lệnh tản ra ánh sáng vạn trượng, mọi người nhao nhao quỳ rạp xuống đất. Thì ra đây cũng không phải là Thiên ân, mà là Thánh trạch.
Từ ngày đó trở đi, xưng hô Diệp Thánh bắt đầu lưu truyền trong đám người.
Ở thành Vân Tiêu, cái tên này là tín ngưỡng, cũng là cấm kỵ, là tồn tại mà bất luận kẻ nào cũng không thể mạo phạm!
Cũng từ đó về sau, thư viện Thiên Hạ mở rộng cửa sân, thu nhận học đồ khắp nơi, trở thành thế lực có sức ảnh hưởng nhất trong thành Vân Tiêu, ngoại trừ Diệp gia.
Ba tiếng chuông vang, chậm rãi tiêu tán.
Một trận mưa phùn rả rích đúng hẹn rơi xuống.
Một bóng người gầy gò mặc áo dài màu xanh nhạt, đứng ở bên cạnh một hồ nước, nhìn trong hồ nước hoa sen, chập chờn trong mưa.
Cá chép nhỏ đủ mọi màu sắc, vòng quanh rễ cây hoa sen vui sướng bơi lội, thỉnh thoảng ngóc cái đầu lên khỏi mặt nước.
Mấy con có gan lớn còn trừng tròn mắt, nhìn chằm chằm bóng người bên bờ.
Gợn sóng nhộn nhạo trên mặt nước, phản chiếu gương mặt của người kia.
Mày kiếm mắt sáng, lại có một loại khí chất nho nhã hiền hoà.
- Viện trưởng.
Lúc này, một nữ tử trẻ tuổi cũng mặc quần áo giống vậy, cầm một cái dù nhỏ dùng lá chuối chế thành, đi tới bên bờ.
Nam nhân quay đầu, có chút quen thuộc. Chính là Diệp Khiêm đã tạo dựng Thư viện Thiên Hạ.
- Lão sư Tiểu Y.
Vị nữ tử này chính là tiểu nữ hài lúc ấy được Diệp Khiêm cứu, lúc này, nàng đã lớn lên trưởng thành, giống như đóa hoa sen mới nở.
Tiểu Y che dù giúp Diệp Khiêm, nhẹ giọng hỏi:
- Ngài lại đang nhớ Diệp Thánh sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất