Chương 189: Bọn Hắn….. Vẫn Nên Đi Tìm Thì Tốt Hơn
Mấy ngày nay, bọn hắn đã thu xếp tốt chuyện của mình.
Điện Thanh Loan do bốn đại hộ pháp thống lĩnh, cùng với Chân Long Các bắt đầu quét sạch tất cả lực lượng phản loạn trong chủ thành, sau đó tiến một bước củng cố địa vị thống trị của Diệp gia.
Chức trách chủ yếu của Điện Thanh Loan là thanh lý.
Mà chức trách chủ yếu của Chân Long Các là thống trị.
Về phần hội Thiên Tiên của Diệp Hiểu Hiểu thì chỉ mới quen thuộc xã hội phương Nam nên tạm thời do Lục Minh và Cuồng Đại Lực thống lĩnh.
Bọn hắn định ra kế hoạch, sau khi chờ thế cục Cửu Thành hoàn toàn ổn định lại, Điện Thanh Loan, Chân Long Các, Hội Thiên Tiên, Thư viện Thiên Hạ, còn có bản thân Thánh Thành sẽ đại biểu cho Thánh Địa.
Năm phe thế lực sẽ chia ra hành động, mỗi người lựa chọn một phương hướng.
Đánh ra Cửu Thành!
Đánh về phía khắp thiên hạ!
Về phần người xuôi Nam lần này, Diệp Tùy Phong chỉ dẫn theo một vài thủ lĩnh.
Lang Nữ, Vũ Hồng, còn có Phú Quý chuẩn bị cùng nhau xuôi về hướng nam.
Diệp Hoàng chỉ dẫn theo một mình Giang Phỉ.
Diệp Long mang theo hai người, một người là một vị thành chủ của Chủ thành phía tây, đại hán đầu trọc cơ bắp, tên là Thù Diệt, tu vi Hợp Thể kỳ.
Một người khác là một nữ tử, nàng che mặt, trên người lại chỉ mặc mấy mảnh vải, làn da màu lúa mì lập loè tỏa sáng.
Nàng tên là Ti Thần Lam, cùng với Thù Diệt đều là phụ tá đắc lực của Diệp Long những năm này.
Lần này, Diệp Tùy Phong để Diệp Khiêm cũng mang theo người cùng đi.
Không hề nghi ngờ, hắn mang theo Tiểu Y.
Lại thêm Diệp Tùy Phong, Cốc U Lan, còn có Nhan Hi được Diệp Hiểu Hiểu mang về, tổng cộng mười hai người, một gấu, một chim.
Sau một lát, Thất Thải Loan Điểu giương cánh bay cao, một đường hướng về phương nam, cấp tốc mà đi.
…
Thư viện Thiên Phủ, phòng tạm giam tầng dưới chót nhất.
Diệp Cầm Dao ngồi yên lặng, bỗng nhiên nàng mở to mắt, một nụ cười xuất hiện ở trên mặt.
Sau đó, nàng cầm lấy một thông tin phù bên cạnh, đưa linh lực vào.
- Viện trưởng, ta đã nghĩ thông suốt.
- Ta nguyện ý xuất chiến cho Thư viện Thiên Phủ.
Sau một khoảng thời gian, một lâu thuyền khổng lồ từ trong Thư viện Thiên Phủ trống rỗng bay lên, bay về phương nam.
Boong thuyền tầng chót nhất của lâu thuyền, một người đứng thẳng người lên, ống tay áo thật dài đón gió lay động.
Hắn chính là Hồn Hư Tử.
Hai bóng người, một trước một sau, đi lên phía trước.
Chính là viện trưởng Chấn Huyền, còn có Diệp Cầm Dao vừa từ trong phòng tạm giam đi ra.
- Đại nhân, nàng ta đã tới.
Chấn Huyền cung kính nói.
Hồn Hư Tử gật đầu, mắt vẫn nhìn phía trước, thản nhiên nói:
- Cầm Dao.
- Ta hi vọng ngươi hiểu rõ, đại diện thư viện xuất chiến là phúc phận và tạo hóa của ngươi, hi vọng ngươi không nên cô phụ khí vận thuộc về mình lúc đầu.
Diệp Cầm Dao nhẹ nhàng cười một tiếng, đáp trả hắn.
- Khí vận hoặc vận rủi, ai có thể nói được, đúng chứ?
- Im ngay!
Chấn Huyền đại thần rống to:
- Ngươi cũng dám nói chuyện với người lớn như thế, ngươi biết hắn là ai không?
Hồn Hư Tử giơ tay lên, đánh gãy lời nói của Chấn Huyền.
Sau đó, hắn nhìn về phía Diệp Cầm Dao, nữ tử như tiên như phàm này, cho dù đã lâu như vậy nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy kinh diễm.
- Cầm Dao, ngươi biết, ngươi ở trong Thiên Địa viện đã giết những người nào không?
Hồn Hư Tử lên tiếng hỏi.
Diệp Cầm Dao thản nhiên nói:
- Không biết, cũng không quan tâm.
- Ngươi phải quan tâm một chút.
Hồn Hư Tử quay đầu lại, nói:
- Ta nói mấy ví dụ.
- Đồng Phong, con trai của tông chủ đại tông nhất phẩm Lăng Vân tông, thiên kiêu đứng đầu có tiềm lực nhất mấy trăm năm qua của Lăng Vân tông, nếu không có gì ngoài ý muốn, có hi vọng thành Tiên.
- Vạn Đông Nhi, đại tông nhất phẩm Xích Tinh tông, cháu gái của Thái Thượng trưởng lão, từng đánh vỡ vô số ghi chép trong tông môn, được vinh dự là thiên chi kiêu nữ ngàn năm mới gặp.
- Văn Thái Sơ, Thập Cửu hoàng tử của đế quốc Nguyên Khai, chính là vị hoàng tử mà Nguyên Khai Đại Đế thích nhất, thiên phú tu luyện của hắn càng đứng đầu tất cả hoàng tử.
- Những người này đều có bối cảnh cường đại, nếu để cho những người đó biết là ngươi giết thiên kiêu của bọn hắn, ngươi đoán xem, bọn hắn có tức giận hay không?
Hồn Hư Tử nói mấy cái tên, những người này đều là mấy tài năng xuất chúng nhất trong Thiên Địa viện.
Đương nhiên, cũng là mấy người phách lối nhất.
Diệp Cầm Dao chậm rãi nói:
- Ta biết bọn hắn, nhưng ta chỉ nhớ rõ dáng vẻ bọn hắn quỳ gối dưới chân ta cầu xin tha thứ.
- Tốt, có quyết đoán!
Hồn Hư Tử cười lớn phủi tay.
- Ta thích nhất chính là người trẻ tuổi khí thịnh.
- Nhưng ngươi có nghĩ tới, cho dù ngươi không sợ bọn hắn thì người thân, bằng hữu của ngươi thì sao? Tộc nhân của ngươi thì sao? Bọn hắn có thể ngăn cản lực lượng cường đại như thế sao?
- Lỡ như bọn hắn đi tìm thì ngươi phải làm sao đây?
Hồn Hư Tử nói.
Diệp Cầm Dao nghe xong kém chút cười ra tiếng, lỡ như thật tìm đi qua…
Được rồi, hình tượng quá đẹp nàng không dám nhìn.
Nhưng loại tâm trạng này, nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ khẽ cười nói:
- Bọn hắn… Vẫn là không nên đi tìm thì tốt hơn.
- Ngươi hiểu rõ là được.
Hồn Hư Tử gật đầu, cho là mình rốt cục đã thuyết phục được nàng.
- Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần ngươi đại biểu thư viện xuất chiến, chiến đấu giành thắng lời, đồng thời sau đó hoàn toàn nghe theo thư viện sắp xếp.
- Ta sẽ bảo đảm, các thế lực này tuyệt đối sẽ không tổn thương các ngươi chút nào.
- Bởi vì, trên đỉnh đầu bọn họ còn có Thư viện Thiên Phủ chúng ta!
Hồn Hư Tử nói xong, Diệp Cầm Dao rốt cuộc hiểu rõ.
Nói nửa ngày, ngươi chính là muốn nói, Thư viện Thiên Phủ cường đại cỡ nào thôi à.
Có thể quản lý nhiều thế lực siêu cấp như vậy, thư viện Thiên Phủ thật sự là lợi hại đến mức dọa người.
Chỉ có điều… Trong lòng Diệp Cầm Dao cười thầm.
Chuyện của ta do phụ huynh trong nhà của ta phụ trách.
Muốn ta bán mạng thay các ngươi.
Đến lúc đó, ngươi phải đi tìm trưởng bối nha ta mà nói chuyện đi.
Xem hắn có thể đồng ý hay không?
………