Chương 190: Lăng Vân Tông
Lăng Vân tông là một siêu cấp tông môn trong dãy núi Tinh Hải, lệch phía bắc.
Thân làm đại tông nhất phẩm, Lăng Vân tông chưởng quản mấy trăm ngàn dặm cương vực xung quanh, đệ tử trong môn phái cũng vượt qua một triệu, ở trong khu vực này, không ai có thể khiêu chiến địa vị của bọn hắn.
Tông chủ Lăng Vân tông tên là Đồng Thượng Thanh, là một vị đại năng tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
Hắn thực lực thông thiên, quyền thế ngập trời, uy nghiêm nặng nề, ăn nói có ý tứ.
Nhưng hôm nay, hắn ngồi trong biệt viện ở hậu sơn tông môn, cầm một đồ chơi nho nhỏ, thần sắc bi thương không thể che giấu được.
- Sư tôn.
Lúc này, một người trẻ tuổi đi tới, cung kính bái lễ.
- Nguyên Hạo.
Đồng Thượng Thanh thu hồi đồ chơi này, chậm rãi thu liễm thần sắc.
Nguyên Hạo nhìn hắn, khẽ thở dài.
- Sư tôn, ngài nén bi thương, chuyện của tiểu sư đệ, chúng ta ai cũng không muốn.
Đau thương lần nữa xuất hiện trên mặt Đồng Thượng Thanh.
- Sớm biết như vậy, ta đã không cho Phong Nhi đi thư viện Thiên Phủ.
- Vốn cho rằng, hắn ở bên đó có thể học được thứ tốt hơn, nhưng lại không nghĩ rằng, hắn chết thảm trong bí cảnh thí luyện.
Đồng Thượng Thanh trùng điệp thở dài.
Ánh mắt Nguyên Hạo phức tạp, nói:
- Sư tôn, thật ra loại chuyện này cũng không phải không thể đoán trước.
- Tính cách của tiểu sư đệ, ngươi cũng biết…
- Im miệng!
Ánh mắt Đồng Thượng Thanh bỗng nhiên trở nên cực kỳ ác độc, ngồi ở vị trí cao nhiều năm, hắn uy thế cực nặng, khí thế Độ Kiếp kỳ ép tới Nguyên Hạo lập tức quỳ xuống.
- Sư tôn thứ tội!
Nguyên Hạo gian nan nói.
Khí thế bạo ngược vẫn tồn tại.
Mãi đến khi Nguyên Hạo mồ hôi đầy người, sắp không chịu thì áp lực kia mới đột nhiên tán đi.
- Hắn đã chết, ngươi lại còn muốn nói xấu hắn!
Đồng Thượng Thanh phẫn nộ quát.
Nguyên Hạo liên tục xưng tội, nhưng trong lòng lại thở dài.
Có lẽ chính là bởi vì vi sư tôn cưng chiều quá độ nên tiểu sư đệ Đồng Phong mới rơi vào kết quả như thế.
Nhưng những lời này, hắn thật sự không dám nhắc tới trước mặt sư tôn.
Sau một lát, Đồng Thượng Thanh lạnh giọng nói:
- Hôm nay ngươi đến đây là có chuyện gì?
Nguyên Hạo vội vàng nói:
- Là tin tức từ bên phía thư viện, có một vị đại nhân tự mình mang theo thần tuyển giả tới, hai ngày này chắc sẽ đến.
Sắc mặt Đồng Thượng Thanh đen lại.
- Hừ, vị trí người được thần chọn này vốn chính là của Tiểu Phong nhà ta!
Dừng một chút, Đồng Thượng Thanh hỏi:
- Có tin tức về vị thần tuyển giả kia hay không?
Nguyên Hạo nhẹ gật đầu:
- Có.
- Người này tên là Diệp Cầm Dao, là một nữ tử, cũng là học sinh Thiên Địa viện, nghe nói là một vị thiên tài tới từ địa khu biên giới phương bắc, mới gia nhập Thư viện Thiên Phủ sáu năm trước.
Đồng Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng.
- Thư viện không còn ai nữa hay sao?
- Không có Tiểu Phong nhà ta, không ngờ lại phái ra người như vậy đến, không sợ mất mặt ở Trận Chiến Thiên Mệnh sao?
Hắn hé mắt, trong ánh mắt lộ ra hung quang.
- Đồ chết tiệt, cũng dám cướp đi vị trí của Tiểu Phong nhà ta…
Nguyên Hạo lập tức sững sờ, vội vàng nói:
- Sư tôn, lần này đến đây là một vị đại nhân của tổng viện, địa vị cao cả, ngài tuyệt đối đừng xúc động!
Đồng Thượng Thanh biểu lộ lạnh lùng.
- Ngươi coi bản tọa không có não sao?
- Ta đương nhiên sẽ không tự mình đối phó nàng ta, chỉ có điều…
- Hừ hừ, phải biết một ít người trẻ tuổi đều rất ngôn cuồng, nếu có người ra tay dạy dỗ nữ nhân đến từ biên thuỳ nông thôn kia, có lẽ vị đại nhân kia còn sẽ rất vui vẻ nữa đấy.
- Dù sao, hắn vẫn rất để ý đối với vùng đất hoang Cửu Thành kia.
Vẻ mặt Nguyên Hạo lộ ra vẻ mê hoặc, không biết vị thần tuyển giả này có liên quan gì đến Liên Minh Cửu Thành phương bắc hay không?!
- Đi.
Đồng Thượng Thanh thản nhiên nói:
- Chuẩn bị cẩn thận, để cho chúng ta xem, vị nữ tử siêu quần bạt tụy đến từ Thiên Địa viện này đến cùng chất lượng như thế nào?
…
Sau một ngày.
Một chiếc lâu thuyền to lớn, chạy đến phía trên dãy núi.
Rất nhanh, một sơn mạch to lớn cao vút trong mây xuất hiện ở trước mắt.
Ngũ thải lưu ly, tiên quang bốn phía, giống như Tiên cảnh.
- Chúng ta đã đến.
Trên đỉnh lâu thuyền, Hồn Hư Tử chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói.
- Đây là nơi nào?
Diệp Cầm Dao hỏi.
- Lăng Vân tông.
Hồn Hư Tử quay đầu:
- Chính là tông môn của Đồng Phong bị ngươi giết chết, tông chủ Lăng Vân tông chính là cha của Đồng Phong.
Diệp Cầm Dao yên lặng.
Vừa tới đã phải đại khai sát giới sao?
- Nhưng ngươi không cần lo lắng.
Hồn Hư Tử cười nói:
- Nguyên nhân Đồng Phong mất mạng, chúng ta tạm thời đáp lại là hắn trong lúc thám hiểm bí cảnh, bỏ mình ngoài ý muốn.
- Chỉ cần ngươi giành thắng lời trong Trận Chiến Thiên Mệnh thì sẽ không có ai biết là ngươi làm.
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu, nghĩ thầm cha của Đồng Phong thật là thảm, ngay cả nguyên nhân cái chết chân chính của con trai mình mà cũng không biết.
- Chỉ có điều…
Hồn Hư Tử lần nữa mở miệng nói:
- Dựa theo tính tình của Đồng Thượng Thanh, có lẽ sẽ sai một ít tiểu gia hỏa không tệ tới tìm ngươi gây phiền phức, đến lúc đó, tận lực đừng gây ra án mạng đó.
Hắn vẫn tương đối hiểu rõ Đồng Thượng Thanh.
Lúc ấy, khi Đồng Phong bị đưa tới, Đồng Thượng Thanh gần như đã chắc chắn rằng con của hắn sẽ là thần tuyển giả.
Hiện tại, con của hắn chết.
Cho dù thần tuyển giả mới là ai thì chắc chắn cũng sẽ gặp phải khiêu khích.
Hồn Hư Tử cũng không lo lắng Diệp Cầm Dao ăn thiệt thòi, hắn vô cùng khẳng định, tất cả thiên tài trên dưới Lăng Vân tông cũng không có người nào là đối thủ của Diệp Cầm Dao.
Cho dù Đồng Thượng Thanh hắn tự mình ra trận thì chỉ sợ cũng không chiếm được quá nhiều chỗ tốt.
Có lẽ chỉ có mấy vị lão tổ chôn dưới đất của bọn hắn ra thì mới có thể chế phục Diệp Cầm Dao.
- Ta không dám đảm bảo với ngươi chuyện này.
Diệp Cầm Dao nói.
Hồn Hư Tử thản nhiên nói:
- Không sao, nếu như đối phương quá phận, giết thì giết thôi.
- Phạm vào ta, bản thân người đó sẽ phải chuẩn bị tốt mất mạng.
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu.
Sau đó, nàng đột nhiên hỏi:
- Chúng ta đã đi đã mấy ngày, địa điểm diễn ra trận chiến kia đến cùng ở đâu?