Chương 22: Ra Tay Trợ Giúp
Lúc này, một bóng người cao to, từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống.
Không sai, Diệp Tùy Phong đã ra tay.
Đầu tiên làm con người, hắn đương nhiên sẽ không thể tận mắt nhìn đồng loại của mình chết oan chết uổng.
Tiếp theo, rất rõ ràng con Thanh Ngưu này, vì bị ảnh hưởng bởi lúc hắn Độ Kiếp nên bị kinh sợ, từ trong núi sâu chạy ra.
Cho nên trước mặt tình huống này, hắn cũng có chút trách nhiệm.
Mấy người trẻ tuổi, là gặp tai bay vạ gió.
Hắn không thể thấy chết không cứu.
-Ngươi tên là gì?
Diệp Tùy Phong hỏi thanh niên tóc dài.
-Phùng… Phùng Chí.
Lúc này, Phùng Chí còn có chút ngơ ngác, người trước mặt này thật cường đại, ngay cả người đều không thấy, đã giết chết một con Thanh Ngưu Một Sừng, yêu thú cấp 2!
Chẳng lẽ, vị trung niên này là đại năng Trúc Cơ kỳ?
-Mau đến với đồng bạn của ngươi.
Diệp Tùy Phong nói.
Lúc này, Phùng Chí mới phản ứng được, vội vàng từ dưới đất bò dậy, bước nhanh về phía Mã Phương.
Mà hiện tại, Mã Phương đã bắt được một gốc mầm cây nhỏ trước mặt, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ lật tới lật lui nhìn.
-Mã Phương, ngươi thế nào?
Phùng Chí lớn tiếng hỏi.
Mã Phương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó gian nan đứng dậy, cười khổ nói: - Lần này thua thiệt rồi, trở về ít nhất phải điều dưỡng nửa tháng mới được.
Phùng Chí nhìn dáng vẻ của hắn ta, nhẹ nhàng thở ra.
-Còn sống là tốt.
Nhưng hắn rất nhanh lại nhíu mày, hỏi:
-Mã Phương, mầm cây này thế nào? Ngươi làm sao lại nhìn không rời mắt?
Sắc mặt của Mã Phương quái dị, nói:
-Phùng ca, nói ngươi có thể sẽ không tin. Vừa rồi chính là nó, bỗng nhiên đứng lên đánh Thanh Ngưu một cái tất, mới cứu được cái mạng nhỏ này của ta. Gốc cây mầm này, rất có thể là một gốc thần thụ thượng cổ! Phùng ca, chúng ta phát tài rồi!
Phùng Chí nhìn Mã Phương kích động, mặt hắn đen lại.
-Huynh đệ, đừng làm chuyện ngu ngốc, mới vừa rồi là vị tiền bối kia ra tay kịp thời, cứu được chúng ta.
Sau đó, hắn cẩn thận đỡ Mã Phương đứng lên.
Còn hai thanh niên khác, cũng đi tới, bốn người vuốt ve bùn đất vụn cỏ trên người, sau đó đến trước mặt Diệp Tùy Phong, cung kính cúi đầu.
-Tạ ơn tiền bối ra tay cứu giúp. Nếu ngài có yêu cầu gì, vãn bối nhất định hết sức giúp đỡ!
Phùng Chí nghiêm túc nói.
Diệp Tùy Phong vuốt cái sừng của con Thanh Ngưu kia, khoát tay một cái nói:
-Việc nhỏ mà thôi, không cần để ở trong lòng.
Chuyện này vốn là do hắn mà ra, nhưng hắn không có da mặt dày như vậy, muốn cái gì hồi báo.
Nhưng đến trong tai mấy người Phùng Chí lại thành ý khác.
Vị tiền bối này chẳng những thực lực kinh người, dáng dấp đẹp trai như vậy, với lại tính tình còn ôn hòa như thế, hôm nay đơn giản là quá may mắn!
-Đúng rồi, các ngươi đều là người ở gần đây sao?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Phùng Chí nhẹ gật đầu:
-Đúng vậy, tiền bối, bốn người chúng ta, đều là người của trấn Yên Vân bên ngoài Thanh Cổ Cao Lĩnh.
-Trấn Yên Vân?
-Đúng, là một trấn nhỏ bên ngoài thành Vân Tiêu.
Phùng Chí giải thích nói.
Diệp Tùy Phong giật mình.
Thành Vân Tiêu, không chỉ là một tòa thành trì đơn thuần.
Nó có phạm vi thế lực của mình.
Diệp Tùy Phong có chút ấn tượng, thành Vân Tiêu quản lý khu vực khoảng 80 ngàn cây số, không chênh lệch bao nhiêu so với thành phố trực thuộc Trùng Khánh kiếp trước.
Một thành trì cỡ nhỏ đã có phạm vi quản lý lớn như vậy, quả thực kinh người.
Nhưng căn cứ theo trí nhớ của Diệp Tùy Phong, so với thành trì cùng cấp bậc chung quanh thì đã coi như là rất nhỏ.
-Thật đúng lúc.
Diệp Tùy Phong cười nói:
-Ta chính là gia chủ Diệp gia thành Vân Tiêu.
Hắn thẳng thắn giới thiệu, cũng không có lựa chọn ẩn giấu, không có gì tất yếu.
-Chào Diệp gia chủ.
Mấy người đầu thấp cho thấy sự tôn kính, đối với bọn hắn thành Vân Tiêu chính là hoàng thành.
Vị trước mặt này, rõ ràng chính là quan to hiển quý trong hoàng thành.
-Không cần giữ lễ tiết.
Diệp Tùy Phong cười nói:
-Thấy chúng ta hữu duyên, nếu có cơ hội tới thành Vân Tiêu, trực tiếp tới Diệp gia tìm ta, ta sẽ cung cấp cho các ngươi một nơi ở tốt.
Mấy người nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Lời hứa của một gia chủ thật sự rất trân quý!
-Trở về thôi, cũng không còn sớm, nơi này còn có thật nhiều yêu thú khác, các ngươi nhanh chạy trở về chữa thương.
Diệp Tùy Phong nói xong, phất phất tay, bóng dáng biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ để lại bốn người Phùng Chí, vẫn như cũ cảm thấy như năm mở đối với hôm nay, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đáng nhắc tới chính là, trước khi đi, Mã Phương kiên trì đào đi gốc mầm cây nhỏ kia.
Hắn nói đó là thần tích, là thần thụ thượng cổ cứu vớt tính mạng của hắn!
…………….
-Mây đen như diệt thế, thú triều xuất hiện ở Cao Lĩnh?
Trong thư phòng gia chủ, Diệp Tùy Phong ngồi đối diện với Tùy Vân, nghe hắn ta báo cáo tình huống biên cảnh thành Vân Tiêu.
-Đúng vậy, đại ca.
Sắc mặt của Diệp Tùy Vân hiện lên tia hoảng sợ, nói:
-Hôm qua, rất nhiều tu sĩ đều thấy được, mây đen dường như che đậy khắp bầu trời, trong lúc đó còn xuất hiện tiếng ầm vang quỷ dị. Sau đó, thú triều xuất hiện. Lượng lớn yêu thú bỗng nhiên trùng kích bên ngoài Cao Lĩnh, rất nhiều tu sĩ mạo hiểm, đều hứng chịu công kích, mức độ tổn thương khác nhau, hiện tại bọn họ đã xông ra khỏi Cao Lĩnh, chạy về phía ngoài biên giới của vài căn cứ của con người!