Chương 226: Nhiệm Vụ Trồng Cây
Về phần thư viện Thiên phủ với Vạn Bảo Các.
Nơi ở của bọn hắn, đều ở Trung Châu, khoảng cách cũng không phải rất xa.
Diệp Tùy Phong quyết định không tiếp tục trì hoãn thời gian, trực tiếp mang theo bọn hắn cùng đi.
Hắn muốn nhìn thử một chút, nơi gọi là đại thế Trung Châu, rốt cuộc là tình huống gì.
- Nhiệm vụ lần này, có thể sẽ kéo dài thời gian mấy chục năm.
Diệp Tùy Phong nói:
- Các ngươi hiện tại, đều có con đường của mình, ta vẫn câu nói kia, vô luận đi đến nơi nào, cũng đừng quên, cội nguồn của mình là ở Diệp gia thành Vân Tiêu.
Năm người quỳ một chân trên đất, trong lòng hiểu rõ đồng thanh đáp
- Vâng.
Diệp Tùy Phong gật đầu, để bọn hắn đứng dậy.
- Đều đưa tay ra.
Giống như năm năm trước, năm bàn tay, đặt ở trước mặt Diệp Tùy Phong.
Khác biệt chính là, bọn hắn đều đã lớn lên.
Ngoại trừ Diệp Hiểu Hiểu, lòng bàn tay những người khác, đều có một chữ Diệp, tản ra tia sáng nhàn nhạt.
Đó là tiểu thế giới mà Diệp Tùy Phong ban cho, tạo ra trong lòng bàn tay của bọn hắn.
- Đường xá gian khổ và nguy hiểm, nếu gặp một vài thần vật không cách nào giải quyết, thì dùng nó.
Nói xong, Diệp Tùy Phong thả ra năm đạo ý chí, dung nhập vào trong chữ Diệp.
Lúc này, con chữ này đã có được năng lực nghiền ép pháp tắc Thần Ma.
Mặt mũi của Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy kích động, cuối cùng nàng cũng có được thế giới trong lòng bàn tay!
Sau đó, Diệp Tùy Phong lấy ra mầm non của Đại Thụ Khải Mông, còn có mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên, toàn bộ bỏ vào thế giới trong lòng bàn tay của bọn hắn.
- Tốt.
- Bắt đầu đi trồng cây thôi!
…….
Uyên Thành.
Địa hỏa trong Uyên cốc vẫn rất cuồng bạo.
Nhưng một ít người cường đại đã phát hiện, năng lượng địa hỏa đang từ từ giảm bớt.
Cũng không biết nguyên nhân là gì.
Ngoài Uyên Thành.
Một đám người với khí tức cực kỳ đáng sợ đang đứng ở trên đài cao.
Chính là một đoàn người Diệp Tùy Phong.
Đương nhiên, còn có các đại năng tạm thời làm tù binh.
- Đều đi thôi.
Diệp Tùy Phong nói với mấy người Diệp Hoàng:
- Không trồng xong tất cả mầm non của Khải Mông Thụ thì đừng mơ trở về thành Vân Tiêu.
Mấy người cười.
- Yên tâm đi đại bá, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, hiện tại, bọn hắn đã hoàn toàn có được năng lực một mình đảm đương một phía.
Hắn cũng không muốn ở lâu, chuẩn bị mang theo Hồn Hư Tử và đại chấp sự Vạn Bảo Các lập tức tiến về Trung Châu.
Bỗng nhiên, một bóng người nhỏ nhắn nhảy đến trước mặt hắn.
- Hì hì.
Diệp Hiểu Hiểu đưa ra một tay.
- Đại bá, chúng ta đã nói rõ, nếu ta làm xong chuyện này thì ngài sẽ tặng ta lễ vật.
- Chắc ngài không quên đâu chứ?
Diệp Tùy Phong khẽ giật mình, sau đó cười nói:
-Ta đương nhiên không quên rồi!
Thật ra hắn đã quên.
Chỉ có điều khi hắn đến đã từng nói với Diệp Khiêm chuyện này.
- Diệp Khiêm, đưa lễ vật cho Hiểu Hiểu đi.
- Vậy nha, ta không chậm trễ thời gian nữa.
- Hẹn gặp lại mọi người!
Nói xong, Diệp Tùy Phong vung tay lên, mang theo hai người Hồn Hư Tử trực tiếp biến mất khỏi đài cao.
Mấy người ngạc nhiên, mà sắc mặt Diệp Khiêm thì lại cực kỳ lo lắng.
Hắn nhìn trong không gian tùy thân, một đống lớn chí ít mấy ngàn bản kinh văn, còn có hơn mười ngàn đề thi, trong nháy mắt tê cả da đầu!
- Đường ca Diệp Khiêm, ngươi làm sao đấy?
Diệp Hiểu Hiểu đi đến trước mặt hắn:
- Nhanh cho ta nha, không phải ngươi cũng muốn độc chiếm chứ?
Diệp Khiêm vội vàng nói:
- Ha ha, sao lại thế, đây là tâm ý của đại bá, sao ta có thể cướp tay trên được.
Hắn suy nghĩ, còn nói:
- Thật ra, đây là đại bá đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, chỉ là tạm thời để ở chỗ của ta mà thôi.
Diệp Hiểu Hiểu lộ ra nghi ngờ, làm nàng cảm thấy Diệp Khiêm đang cực lực phủi sạch quan hệ vậy nhỉ?
Sau đó, Diệp Khiêm lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho Diệp Hiểu Hiểu.
- Cho ngươi, ta cũng không chậm trễ thời gian nữa, sau này còn gặp lại!
Nói xong, Diệp Khiêm mang theo Tiểu Y, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi.
Diệp Hiểu Hiểu càng nghi ngờ hơn.
- Không hiểu thấu.
Nàng lắc đầu, sau đó đầy mong đợi mở nhẫn trữ vật ra.
Sau một lát.
Một âm thanh phẫn uất ngập trời, vang lên trên đài cao.
- Diệp Khiêm! Ngươi chờ đó cho ta!!
…
Trung Châu, Thiên Vực thứ năm.
Thành Thiên phủ.
Thành trì xây dựa lưng vào núi, diện tích cực kỳ khổng lồ.
Lầu các cao mấy trượng đột ngột mọc lên từ mặt đất, đâm thẳng lên trời cao ở đâu cũng có.
Trên bầu trời, các loại yêu thú khí tức cường đại, còn có lâu thuyền khí thế bàng bạc nối liền không dứt trên không trung.
Trong thành, khắp nơi đều là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, đại tu bước vào cấp bậc Hóa Thần cũng không hiếm thấy, thậm chí mọi người đều tập mãi thành thói quen.
So sánh với thành Thiên Phủ ở Liên Minh Cửu Thành thì thật sự giống như là thâm sơn cùng cốc.
Cũng khó trách, lúc ấy Hồn Hư Tử nghe nói đến thánh địa thành Vân Tiêu thì lại khịt mũi coi thường.
Chỉ có điều đây cũng là chuyện hối hận nhất đời này của hắn ta.
Nếu lúc ấy, hắn ta không coi nhẹ thành Vân Tiêu, tự mình đến điều tra một phen thì bây giờ cũng sẽ không biến thành tù binh của Diệp Tùy Phong. Thậm còn bị hắn tự mình mang theo trở về.
Tổng viện của thư viện Thiên Phủ ở trong dãy núi sau lưng thành Thiên Phủ.
Chính là thế lực mạnh nhất trong Thiên Vực thứ năm, người cầm quyền chí cao.
Phía trên ngọn núi khổng lồ, ba bóng người bỗng nhiên từ trong hư không lộ ra.
Chính là Diệp Tùy Phong, Hồn Hư Tử, còn có đại chấp sự Vạn Bảo Các, Động Nguyên đạo nhân.
Lần này, Diệp Tùy Phong chỉ đi một thân một mình, cũng không mang theo Cốc U Lan, mà để nàng về thành Vân Tiêu trước.
Bởi vì, hắn cũng không tính dành quá nhiều thời gian vào việc này.
- Diệp gia chủ, nơi này chính là tổng viện của chúng ta.
Hồn Hư Tử nói.
Diệp Tùy Phong gật đầu, nhìn về phía dãy núi khổng lồ phía dưới.
Trong tầm mắt Thiên Đạo, vô số xúc tu màu đen đang đâm thật sâu vào trên thiên đạo pháp tắc, giống như mạng nhện màu đen lít nha lít nhít.
Xúc tu thông qua thiên đạo pháp tắc khống chế, đang chậm rãi hấp thu bản nguyên thế giới từ trong phiến thiên địa này.