Chương 272: Trời Đất Đã Thay Đổi
Sau đó, Lý Văn Học nói một lần thay đổi của thế giới tỏng mấy năm này cho Dương Thương.
Sau khi Dương Thương nghe xong, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Nếu như không phải pháp chỉ Thiên Đạo vẫn đang bay trên bầu trời, lão thế nào cũng không thể tin được, có thể có một người trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã bỏ toàn bộ thế giới vào trong túi.
Đây quả thực là một chuyện quá không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng sự thật chính là như thế.
Khi lão ngóng nhìn pháp chỉ Thiên Đạo thì Nguyên Thủy công pháp cũng xuất hiện ở trong đầu của lão.
Đó là một bản công pháp vô thượng.
- Chỉ tiếc, ta đã tới mức độ này, nếu không thì ta nhất định cũng sẽ tu luyện công pháp này!
Dương Thương cảm thán nói.
Trong lòng của lão vẫn rung động, nhưng cuối cùng, lão vẫn tiếp nhận sự thật này.
Mấy ngày sau, Dương Thương ở trên một ngọn núi hoang, dựng lên một tế đàn khổng lồ, chuẩn bị Độ Kiếp.
Lý Văn Học, còn có các trưởng lão cường đại trong tông môn, đều ở phía xa hộ pháp cho lão.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Dương Thương triệt để buông ra tu vi, dẫn động thiên địa lôi kiếp!
Chỉ một thoáng, lực lượng lôi kiếp phun trào, kiếp vân màu đen điên cuồng lăn lộn trên bầu trời.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được uy áp thiên địa kinh khủng kia.
Bọn hắn không khỏi khẩn trương lên, từ xưa đến nay, các đại năng chết đi dưới lôi kiếp này nhiều vô số kể.
Nhất định phải làm tốt đầy đủ chuẩn bị mới được!
Kiếp vân càng ngày càng ngưng thực, đen như mực.
Nhưng Dương Thương đứng ở phía dưới kiếp vân lại chăm chú nhíu mày.
Bởi vì, lão cảm thấy một tia dị dạng.
Dựa theo kinh nghiệm tổng kết của những người đi trước, giờ khắc này, lôi kiếp đã có thể hạ xuống.
Thế nhưng đoàn kiếp vân trên đỉnh đầu lão vẫn luôn yên lặng, giống như cũ kém một chút nữa, không cách nào hình thành lôi kiếp chân chính.
Khí thế trên người Dương Thương đã tăng lên tới cực hạn, nhưng lôi kiếp này vẫn không hạ xuống.
Cho đến cuối cùng, kiếp vân kia lại bắt đầu dần dần tiêu tán, chậm rãi toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.
Thật giống như, phiến thiên địa này chỉ đang đùa giỡn lão.
Dương Thương triệt để ngơ ngác!
Đây là tình huống gì?
Thực lực của lão lại còn không đủ để dẫn động lôi kiếp sao?
Nhưng lão thật đã tu luyện tới mức cực hạn của cảnh giới Độ Kiếp rồi mà?
Dựa theo cách nói của người đi trước, Độ Kiếp kỳ chính là cực hạn mà phiến thiên địa này cho phép đạt tới, khi ngươi muốn đánh vỡ nó thì lôi kiếp sẽ ứng vận mà ra.
Chẳng lẽ, cực hạn của thế giới đã tăng lên rồi sao?
Lúc này, đám người Lý Văn Học ở ngoài hộ pháp cũng vây quanh.
- Lão tổ, xảy ra chuyện gì vậy?
Vẻ mặt bọn hắn nghi hoặc, ngài đã chuẩn bị xong chưa, sao ngay cả lôi kiếp cũng không dẫn xuống?
Dương Thương cũng không để ý tới bọn hắn, mà ngẩng đầu, nhìn về phía pháp chỉ Thiên Đạo vượt ngang chân trời.
- Trời đất đã thay đổi.
- Xem ra… Ta cũng nhất định phải chuyển tu công pháp Nguyên Thủy!
…
Kính Hồ, trên đảo nhỏ giữa hồ.
Dao nhỏ trong tay bay múa, nguyên liệu nấu trên thớt ăn rất nhanh đã bị nàng xử lý xong.
Nàng chính là Cốc U Lan.
Ở bên cạnh nàng có một vò rượu, đó là tiên nhưỡng dùng tiên quả và thần dược luyện chế thành.
Bỗng nhiên, cái nắp vò rượu chậm rãi di động một chút xíu, lộ ra một lỗ hổng nhỏ.
Tiên nhưỡng bên trong biến thành một đầu dây, bay về phía trong hư không.
- Đừng quên, lão gia không cho phép ngươi uống rượu.
Cốc U Lan ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhẹ giọng nói.
Tiên nhưỡng dừng ở giữa không trung, một lát sau, toàn bộ bay về trong bình rượu.
Sau đó, một con thú nhỏ trắng như tuyết xuất hiện trên bàn trà mặt, mở to hai mắt, ánh mắt long lanh nhìn Cốc U Lan, dáng vẻ rất tội nghiệp.
- Ngươi nhìn ta cũng vô dụng.
Cốc U Lan cười nói:
- Lão gia cũng vì tốt cho ngươi, ngươi còn chưa tới một tuổi, sao có thể uống rượu được?
Ánh mắt thú nhỏ rủ xuống nói.
- Nhưng ta cũng không phải người, ta là Thiên Đạo.
m thanh giòn tan vang lên.
Cốc U Lan lắc đầu.
Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ rằng Thiên Đạo của thế giới này lại có bộ dáng như thế, càng không nghĩ rằng mình còn tự tay ôm nó, nấu đồ ăn cho nó, thật sự là quá mộng ảo.
- Ai, vẫn là thôi đi, nếu như bị cha ta biết, lại bị đánh một phen.
Thú nhỏ nằm trên bàn trà, một bộ dáng phiền muộn.
Cốc U Lan thấy muốn cười, cho nó một linh quả thơm ngát.
Cùng lúc đó, dưới gốc mầm cây của Khải Mông Thụ.
Diệp Tùy Phong luyện chế hoàn thành tháp Khởi Nguyên mười hai tầng cuối cùng, ném trên bàn.
Sau đó, hắn tựa ở lưng trên ghế, thở ra một hơi thật dài.
- Cuối cùng… Cũng luyện xong toàn bộ bình sữa cho Tiểu Hắc Tử rồi.
……….
Dưới gốc cây con của Khải Mông Thụ, Diệp Tùy Phong ngồi dựa lên ghế bên cạnh cái bàn đá.
Tốn hơn nửa năm, hắn cuối cùng đã luyện đến toàn bộ tháp Khởi Nguyên chín tầng lên mười hai tầng.
Lúc ấy, hắn đã đưa tổng cộng bảy ngàn năm trăm cây con cho mấy người Diệp Hoàng.
Chính hắn cũng giữ lại cỡ một ngàn, số lượng mầm non của Đại Thụ Khải Mông còn thừa lại hơn hai ngàn cây.
Mỗi một cây con đều bố trí mười tháp Khởi Nguyên, cho nên hiện tại, trong tiểu thế giới của hắn có hơn hai mươi ngàn tháp.
Lại thêm mười ngàn tháp lúc đầu của Diệp gia, chính là ba mươi ngàn.
Luyện chế toàn bộ chúng đến đến mười hai tầng cũng là một công trình không nhỏ.
Hiện tại, cuối cùng đã hoàn thành toàn bộ, it nhất đã đầy đủ khẩu phần ăn cho tiểu Hắc.
Còn về số tháp Khởi Nguyên chín tầng còn lại…
Diệp Tùy Phong suy nghĩ, tâm niệm vừa động, gọi tiểu Hắc qua.
- Có chuyện gì vậy cha?
Bóng dáng thú nhỏ trắng như tuyết xuất hiện trước mặt hắn.
So với hơn nửa năm trước, hình thể của nó cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng trí tuệ lúc này đã tương đương với một thiếu niên mười mấy tuổi.
Diệp Tùy Phong nhìn nó, nói:
- Giao cho ngươi một nhiệm vụ.
- Ta cho ngươi một chút tiên thạch, ngươi đi một chuyến gieo tất cả cây con của Khải Mông Thụ ở các nơi còn lại, sau đó dạy cho bọn chúng cách luyện tháp Khởi Nguyên chín tầng lên mười hai tầng.
Tiểu Hắc lập tức ngẩn người:
- Ta à?
- Thế nào?
Diệp Tùy Phong nghiêm mặt nói:
- Ngươi đã lớn rồi, đã đến lúc phải tự học cách nuôi sống mình.