Chương 308: Đến Thành Lưu Tinh
Sau khi đưa ra Thiên La Kim lệnh, thị vệ canh cổng lập tức cung kính mời hắn đi vào, trà ngon hảo thủy, khoản đãi thỏa thích.
Sau đó, một nữ tử dáng người yểu điệu đi đến, bộ dáng phong tình vạn chủng.
Chỉ có điều sau khi nàng nhìn thấy Cốc U Lan thì lập tức tán đi mị hoặc của mình, chỉ còn lại vũ mị thánh hiền tự nhiên.
Nàng phi thường rõ ràng lúc nào nên làm chuyện gì.
- Đại nhân, Tiểu Bích chào mừng ngài đi vào Thương hội Thiên La.
Nữ tử hơi khom người:
- Nếu ngài có nhu cầu gì thì cứ phân phó, ta nhất định sẽ làm ra an bài tốt nhất cho ngài.
Diệp Tùy Phong nhìn nàng một cái nhưng lại không tìm được khí tức của Tử Kinh Hoa.
Hắn lập tức không còn hứng thú, nói:
- Làm chút thức ăn không tệ là được.
Tiểu Bích cũng không trách móc, cung kính nói:
- Không thành vấn đề.
Sau đó, nàng lấy ra một viên ngọc phù, thả ở trong hư không:
- Trong này, là tất cả hoạt động thương hội chúng ta đang tiến hành gần đây, ngài có thể xem qua.
- Nếu ngài cảm thấy hứng thú thì có thể gọi Tiểu Bích dẫn ngài đi vào, cũng có thể tự ngài đi.
- Chúng ta đều mở ra với ngài.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, đây chính là đãi ngộ của khách VIP.
Hắn phất tay cho Tiểu Bích lui ra, sau đó lẳng lặng tra xét ngọc phù.
Lúc này, trên vách tường gian phòng xa hoa, một chiếc gương hiện lên một đạo khí tức không có chút gợn sóng.
Trong một phòng khác.
Ba bóng người nhìn hình ảnh trước mặt, cau mày.
Trong hình ảnh chính là hai người Diệp Tùy Phong và Cốc U Lan.
- Đây là người đại diện trong Hư Giới, Thần Võ Tiên Đế không tới sao?
m thanh của nữ tử mặc áo đen lành lạnh.
- Có lẽ đang ở nơi khác, có thể trở thành Tiên Đế, đương nhiên không phải kẻ vớ vẩn.
Nam tử áo trắng nhún vai:
- Dù sao thì hắn cũng không biết chúng ta là ai, sao có thể tuỳ tiện lộ diện được?
Vẻ mặt nữ tử mặc áo đen không vui.
- Vậy bây giờ phải xử lý thế nào, chúng ta không ra mặt, hắn cũng không ra mặt, như vậy còn nói chuyện thế nào được?
Nam tử áo trắng bất đắc dĩ nói:
- Chờ một chút nha, tính cách của ngươi vẫn cứ luôn nóng vội như vậy.
- Càng là trong loại chuyện này thì càng phải tỉnh táo, tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Nữ tử mặc áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Không mạo hiểm, sao thành đại sự?
- Theo ta, chúng ta cứ trực tiếp bắt Diệp Tùy Phong này đi, ta cũng không tin Thần Võ Tiên Đế có thể tiếp tục trốn tránh?
Nam tử áo trắng thở dài.
Thật ra, nàng nói cũng có đạo lý, tu luyện giới nào có chuyện gì là không mạo hiểm.
Nếu Thần Võ Tiên Đế vẫn không ra mặt, vậy đành phải bắt Diệp Tùy Phong, ép hắn ra mặt.
Lúc này, nam tử áo bào màu vàng một mực không nói gì, bỗng nhiên nói:
- Chúng ta bố trí kính Thiên Đế sẽ không bị hắn phát hiện chứ?
Nữ tử mặc áo đen im lặng:
- Có phải ngươi ngốc hay không, đó là chúng ta chuẩn bị cho Tiên Đế.
- Hắn chỉ là một người đại diện, sao có thể phát hiện thần vật như thế?
Nam tử mặc áo bào màu vàng không nói thêm gì nữa, hắn biết lúc này nữ tử đang nổi nóng, vẫn không nên trêu chọc thì tốt hơn.
Sau đó, mấy người lại đưa ánh mắt, khóa chặt trên người Diệp Tùy Phong trước mặt.
Trong phòng, Tiểu Bích đã mang đến một chút đồ ăn ngon.
Diệp Tùy Phong nghe mùi thơm, khóe miệng hắn hơi lộ ra một vòng nụ cười.
- Muốn bắt ta sao?
Hắn cầm lên một tiên quả, chậm rãi thưởng thức.
Từ khi đi vào phòng, hắn đã nhìn ra tấm gương kia bất phàm.
Đó là thuộc về bảo vật phía trên Tiên Khí cực phẩm, mọi người xưng là Đế khí.
Đế khí là bảo vật bản mệnh của Tiên Đế, chỗ cường đại của nó đương nhiên không cần nói cũng biết.
Tấm gương này che giấu rất tốt, Tiên Đế thật đúng là khó phát hiện ra nó khác biệt.
Cũng giống như Thần Võ Tiên Đế tuổi trẻ, hắn chắc chắn không phát hiện được.
Chỉ có điều, ở trước mặt Diệp Tùy Phong, nó có chút không đủ dùng.
Diệp Tùy Phong chẳng những phát hiện nó, mà còn thuận tiện thông qua khí tức lưu lại trên đó tìm được người sau lưng tấm gương.
Ba vị Chuẩn Đế đang ở trong một phòng khác cách mình không xa.
Chuyện này khiến hắn có chút ngoài ý muốn, vốn cho rằng người bán cũng là Tiên Đế chứ.
Chỉ có điều, lần này hắn đã nghĩ thông suốt nguyên nhân bọn hắn cẩn thận như vậy.
- Có nên đi qua đó chào hỏi các tiểu bằng hữu hay không đây?
Diệp Tùy Phong chậm rãi suy nghĩ.
Nếu như đã tìm được chính chủ thì hắn cũng không vội.
Bọn nhỏ này trốn không thoát.
- Có thể dọa bọn hắn một chút hay không?
Diệp Tùy Phong vừa nghĩ, vừa nhìn nội dung trong ngọc phù.
Phải nói, thương hội Thiên La thật đúng là rất lợi hại, lại còn có loại này hạng mục xoa bóp Tiên Vương, nhìn mấy nữ Tiên Vương phong tình vạn chủng trên đó, hắn cảm thấy xoa bóp này nhất định không thể nào đứng đắn được.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một hạng mục khác.
Hội đấu giá.
Ngay hôm nay, có hội đấu giá ngầm được tổ chức ở đây.
Mà trong số các vật phẩm đấu giá, có một thứ hấp dẫn ánh mắt Diệp Tùy Phong.
Di vật của Thần Triều Mục Tiên.
………
Thành Lưu Tinh, thương hội Thiên La.
Diệp Tùy Phong và Cốc U Lan đã rời khỏi gian phòng xa hoa.
Hắn không thèm để ý cái gương kia, về phần ba Chuẩn Đế kia thì đã bị thần thức Diệp Tùy Phong hoàn toàn khóa chặt.
Cho dù như thế nào, bọn hắn cũng trốn không thoát.
Sau khi đi ra, hắn vẫn không thể kềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, cuối cùng cũng đi xoa bóp một chuyến.
Đừng nói, một phen hưởng thụ, kỹ thuật xoa bóp cũng rất không tồi.
Bọn hắn có một bộ thủ pháp vô cùng đặc biệt, không chỉ có thể khiến người ta cảm thấy thể xác và tinh thần buông lỏng, mà thậm chí còn có hiệu quả tăng cường cường độ thân thể.
Thân thể Diệp Tùy Phong đã vượt qua cực hạn, không cách nào tăng lên nữa.
Nhưng hắn vẫn thật thoải mái.
Đương nhiên, hắn tìm chính là xoa bóp đường đường chính chính.
Sau đó, hắn có đi dạo nơi khác.
Đáng nhắc tới chính là, ở trong quá trình này, ba vị Chuẩn Đế kia, vẫn trốn ở gần đó, lặng lẽ chú ý mình.
Với lại, càng lúc càng to gan, có một lần, hai bên thậm chí gặp thoáng qua nhau.
Có thể bọn hắn cảm thấy người đại diện là Diệp Tùy Phong không có uy hiếp.
Khoảng hai canh giờ sau, buổi đấu giá hôm nay của thương hội Thiên La rốt cục bắt đầu.