Chương 316: Thu Mua Di Vật
Văn Xương Tiên Đế lập tức cười xấu hổ một tiếng, nói:
- Đại nhân, muốn gom góp đủ tinh đồ là một chuyện cực kỳ tốn thời gian.
- Nhưng ta có thể đảm bảo với ngài, chỉ cần có thể gom đủ thì bất kỳ nỗ lực gì cũng đáng giá!
- Tiên phủ cường đại nhất đại vực Thái Càn chính là thông qua tinh đồ của Thần Triều Mục Tiên, đặt chân lên đỉnh cao nhất!
Diệp Tùy Phong không nói gì.
Thật ra hắn cũng biết, loại tinh đồ cấp bậc này tuyệt đối có chứa bí mật rất lớn.
Nhưng nếu muốn hắn tốn mấy trăm năm đi tìm, vậy thì quá không có lời.
Diệp Tùy Phong trầm tư, hỏi:
- Có biện pháp gì có thể nhanh chóng tập hợp đủ hay không?
Văn Xương suy tư một lát, nói:
- Trước khi di vật được mở ra thì không ai biết trong đó chứa cái gì, muốn gom đủ nhanh chóng cũng chỉ có thể không ngừng thử, thu hoạch được đầy đủ di vật mới được.
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm.
Thật ra ý của những lời này chính là, người mặt đen muốn trúng giải thưởng lớn, thì nhất định phải mua đủ nhiều hộp bí ẩn mới được.
- Có thể mua được di vật ở Hư Giới không?
Diệp Tùy Phong hỏi, hắn vẫn phải gom đủ tinh đồ.
Chủ yếu là, đã dùng tiền mua một bộ phận, nhưng không mua đủ thì luôn có chút không bỏ qua được.
- Chắc là có thể.
Văn Xương Tiên Đế nói:
- Ở lúc bình thường thì có thể không ai nguyện ý bán ra.
- Nhưng bây giờ đại kiếp đã ở trước mắt, tin tưởng sẽ có người muốn dùng di vật trong tay đổi thành tiên thạch có thể trực tiếp sử dụng.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày, hắn không muốn lập lờ nước đôi, nếu như đã quyết định làm thì phải làm cho xong.
- Tiên Tinh chính là Nguyên Sơ Thần Thạch, có thể hấp dẫn bọn hắn lấy ra di vật không?
Hắn hỏi.
- Chắc chắn có thể!
Văn Xương kinh thanh nói:
- Nguyên Sơ Thần Thạch, trong bất cứ lúc nào cũng là chí bảo quý hiếm nhất, huống chi là bây giờ.
- Nhưng đại nhân, ta phải khuyên ngài một câu, thần thạch quá quý giá, thậm chí giá trị của nó còn lớn hơn cả di vật, ngài phải nghĩ lại…
- Nghĩ gì mà nghĩ.
Diệp Tùy Phong trực tiếp ném cho hắn ta một túi đựng đồ, nói:
- Cầm nó, quét sạch toàn bộ di vật trong Hư Giới cho ta, bất kể bao nhiêu tiền.
Văn Xương lập tức sững sờ.
Quét sạch di vật, hắn ta vẫn là lần đầu nghe lời nói hào khí như thế.
Ngài xác định có thực lực này sao?
Hắn ta mở ra túi trữ vật, thần thạch sáng loáng lóe mù ánh mắt của hắn ta.
Tăng cường động phủ của mình, chỉ cần chừng một ngàn viên Nguyên Sơ Thần Thạch.
Mà số lượng trong túi trữ vật đầy đủ sử dụng cho 100 ngàn động phủ!
Chuyện này quả thực…
Thua thiệt lúc ấy, hắn ta còn tưởng rằng Diệp Tùy Phong là đến cướp Thần Thạch.
Thì ra…
…………
Sau khi đuổi Văn Xương Tiên Đế đi, Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ, lại gọi ba người Liễu Như Niên qua.
Dựa vào một mình Văn Xương, không nhất định có thể mua được bao nhiêu di vật.
Mà ba vị Chuẩn Đế này, có vẻ như thường xuyên trà trộn trong Hư Giới, nói không chừng còn có thể mua được từ còn đường khác.
Lần này, Diệp Tùy Phong là muốn dùng tiền đổi lấy hộp di vật.
Hắn nhất định phải gom góp đủ, xem thử di vật này đến cùng là cái gì.
- Đại nhân, chúng ta phải lên đường sao?
Ba người Liễu Như Niên tới rất nhanh, hôm nay là ngày thứ ba, bọn hắn tưởng rằng sẽ xuất phát đến đại vực Thái Cấn.
- Tạm thời không vội.
Diệp Tùy Phong nói:
- Ta muốn giao cho các ngươi một nhiệm vụ.
- Chắc các ngươi đều biết di vật của Thần Triều chứ?
Liễu Như Niên gật đầu:
- Chí bảo như thế, chúng ta đương nhiên đã từng nghe nói.
- Thực không dám giấu giếm, vào hơn hai trăm năm trước, ta đã từng ngoài ý muốn thu hoạch được một món di vật, sau khi hao tốn ba thời gian mười năm phá giải, mới có thể đi đến Chuẩn Đế đỉnh phong.
- Ồ?
Diệp Tùy Phong hiếu kỳ nói:
- Lúc đó, ngươi thu được thứ gì ở bên trong?
Liễu Như Niên cười nói:
- Là một viên đan dược ẩn chứa Đại Đạo, nếu như lợi dụng tốt thì rất có thể ta đã thành tựu Tiên Đế.
- Chỉ tiếc, thiên tư của ta không đủ nên đến nay vẫn thiếu một bước.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Không đủ thiên tư chỉ là lời nói khiêm tốn, nếu thật sự không đủ thiên phú thì đã không thể trở thành Chuẩn Đế.
Một viên đan dược ẩn chứa Đại Đạo, nhìn người ta mở ra, nhìn lại mình một chút.
Lập tức phân cao thấp.
- Rất tốt.
Diệp Tùy Phong nói:
- Mấy ngày nay, ta sinh ra một chút hứng thú đối với Thần Triều di vật, cho nên chuẩn bị đồn một chút.
- Các ngươi biết con đường nào có thể nhanh chóng thu hoạch được nhiều di vật không?
Ba người nhất thời ngạc nhiên.
Bọn hắn vẫn là lần đầu nghe thấy có người sử dụng cái từ nhanh chóng thu hoạch đối di vật của Thần Triều.
Món đồ kia cũng có thể mua nhiều à, ngươi coi đó là tiên quả hay sao?
- Đại nhân.
Liễu Như Niên chần chờ nói:
- Ngài muốn thu mua di vật từ bên ngoài sao?
Diệp Tùy Phong ừ một tiếng:
- Càng nhiều càng tốt, ta dùng Nguyên Sơ Thần Thạch để mua, về giá cả thì các ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cần có con đường thì tận khả năng mua lại cho ta.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sao vị này lại đột nhiên sinh ra hứng thú đối với di vật vậy chứ.
Thậm chí còn không tiếc dùng Thần Thạch để trao đổi, phải biết trong thời kì hỗn loạn này, giá trị của Thần Thạch còn cao hơn cả di vật.
- Không thành vấn đề.
Liễu Như Niên nói:
- Không biết đại nhân là muốn di vật lúc đầu, hay di vật đã mở ra phong ấn?
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày:
- Di vật đã mở phong ấn cũng có người bán sao?
- Đương nhiên.
Liễu Như Niên cười nói:
- Có người hao tốn rất nhiều công sức giải trừ phong ấn, nhưng sau đó lại phát hiện vật liệu bên trong mình không dùng được, cho nên cũng sẽ lấy ra bán.
Thật ra, vẫn là cùng một đạo lý mở hộp bí mật.
Trúng thứ mình không dùng được thì đưa cho người khác hoặc là buôn bán qua tay thôi.
- Sẽ có người bán tinh đồ sao?
Diệp Tùy Phong hỏi lần nữa.
Liễu Như Niên gật đầu:
- Có, hơn nữa còn có rất nhiều, bởi vì thứ này, nếu không gom góp thì sẽ không có tác dụng gì, với lại giá cả của tinh đồ thường sẽ thấp hơn giá lúc đầu.
Hắn cười nói:
- Cho nên nếu có người mở ra tinh đồ từ trong di vật, vậy thì quá thảm rồi.