Chương 378: Diệp Hoàng Và Diệp Long Hiện Tại.
Mà vị đại năng đó lại chính là Tiên Đế!
Loại tầng cấp này đã vượt xa khỏi tưởng tượng của Giang Niệm, cho nên, hắn ngay cả suy đoán cũng làm không được.
- Ai, hi vọng năng lực của vị Diệp chủ này của ngươi đủ mạnh.
Cố Lưu Phương cảm thán nói:
- Ngươi không biết đâu, hiện tại đang có rất nhiều người ngầm bất mãn đối với chuyện địa bàn của thế giới Vân Tiêu.
- Đặc biệt là có mấy người của giới Kim Tiên mới tới, có đến vài lần tuyên bố muốn đuổi các ngươi ra khỏi nội thành rồi đấy.
Giang Niệm cũng thở một hơi dài, hắn cũng có nghe nói đến chuyện này.
Vị trí của Vân Tiêu giới ngay bên cạnh phủ thành chủ, với lại còn chiếm diện tích cực lớn, ngay cả diện tích của Đại La Kim Tiên giới duy nhất của nội thành cũng không lớn bằng một phần tư Vân Tiêu giới.
Nơi đó chính là nơi phồn hoa nhất của thành mới.
Loại tình huống này đương nhiên làm cho rất nhiều đỏ mắt người.
Lại thêm hiện tại, Vân Tiêu giới vẫn chỉ là một Tiên giới, với lại cho tới bây giờ cũng không có người mới phi thăng lên.
Chuyện này làm cho lời đàm tiếu bên ngoài càng ngày càng nhiều.
Trong khoảng thời gian này, thậm chí đã có người công khai đến gây chuyện.
Mặc dù tới đều chỉ là một vài người của Tiên giới, nhưng mọi người đều biết, phía sau bọn hắn chắc chắn có người của giới Kim Tiên ủng hộ.
Gần đây, buôn bán của Vân Tiêu giới cực kỳ khó làm.
- Loại chuyện này, chúng ta cũng không có cách nào xử lý.
- Mọi việc đều chỉ có thể nhìn cao tầng.
Giang Niệm lắc đầu nói.
Cố Lưu Phương cũng nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy, trách nhiệm của chúng ta chính là có thể mang những tu sĩ phi thăng từ bản giới an toàn trở về là được.
- Nhưng lần này, thế giới Vân Tiêu các ngươi đúng là đã yên lặng quá lâu, nếu có thể hai năm phi thăng một người thì cũng sẽ không bị người khác lên án như thế.
Giang Niệm không nói gì.
Loại chuyện này cũng chỉ có thể xem ý trời.
Chỉ hy vọng, các tu sĩ Vân Tiêu giới đều cố gắng một chút, nếu như vậy thì tình cảnh của bọn hắn ở Tiên giới mới có thể tốt lên được.
Hắn tiếp tục chờ đợi.
…
Cùng lúc đó, ở Vân Tiêu giới.
Thánh địa Vân Tiêu, đại quan Ngô Đồng.
Khoảng hai mươi năm trước, nơi này vẫn còn là một tiểu trấn sơn thôn hẻo lánh.
Vậy mà hôm nay, trấn Ngô Đồng đã biến thành một trong bốn Thánh quan lớn nhất thiên hạ, uy danh hiển hách.
Thậm chí trong bốn Thánh quan còn ẩn ẩn xếp hàng đầu, chỉ vì ở trong Ngô Đồng Quan có hai pho tượng sừng sững.
Đó là tượng của Điện chủ Điện Thanh Loan và Long chủ Chân Long các.
Mỗi một ngày, đều có rất nhiều tu sĩ đến đây cung phụng hương hỏa với hai vị đứng ở thế giới này để cầu phúc phận.
Bọn hắn mang theo trái tim vô cùng thành tín, quỳ bái.
Nhưng hôm nay, nơi này có hai người đặc biệt xuất hiện.
……….
Thánh địa Vân Tiêu, đại quan Ngô Đồng.
Trước mặt pho tượng của Điện chủ điện Thanh Loan và Long chủ Chân Long các có hơn ngàn tu sĩ đang thành kính quỳ lạy.
Nhưng ở chính giữa đám người lại có hai bóng người đang bình tĩnh đứng ở nơi đó, lộ ra khí chất khác biệt.
Nhưng hình như cũng không có ai cảm thấy ngạc nhiên đối với hai người này.
Nhìn kỹ lại, xung quanh cơ thể của hai người kia tràn ngập đạo vận nhàn nhạt.
Đó là một loại không gian ba động, hai người nhìn như đứng ở chỗ này nhưng thật ra là đang ở trong không gian khác biệt.
Cho nên, mới không có ai nhìn thấy bọn hắn.
Một người trong đó là một vị nữ tử phong hoa tuyệt đại, nàng mặc một áo bào màu tím, chậm rãi bay theo gió.
Dung nhan nữ tử tuyệt thế, ở chính giữa trán còn điểm lấy một đóa hoa nhỏ kỳ dị, nó có chín cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều có màu sắc khác nhau.
Nhìn khuôn mặt lại có chín phần tương tự với pho tượng Điện chủ điện Thanh Loan, một phần còn lại chính là nàng có vẻ thành thục hơn không ít.
Nàng chính là Diệp Hoàng.
Mà một người khác thì có thân hình cao lớn, mặc một bộ quần áo trắng, khuôn mặt như đao gọt, khí thế bức người.
Sau lưng hắn có cõng theo một cây trường thương màu bạc, chiến ý ngưng mà không phát.
Người này chính là Diệp Long.
Hai người gặp nhau ở đây, nhưng chỉ là trùng hợp mà thôi.
- Đường ca, huynh cũng chuẩn bị độ kiếp rồi sao?
Diệp Hoàng mở miệng nói trước tiên, âm thanh của nàng trầm thấp nhưng lại mang theo lực hấp dẫn kỳ lạ, ẩn ẩn mang theo uy nghiêm nồng đậm.
- Đúng vậy, chuyện nơi này đã xong, cũng đã đến lúc ta nên đi Tiên giới.
Diệp Long đáp:
- Nhưng ta lại không ngờ rằng muội cũng kéo đến tận bây giờ, nếu là ta thì ta đã sớm phi thăng Tiên Giới, đi tìm đại bá.
Diệp Hoàng lắc đầu nói:
- Huynh không bỏ xuống được Chân Long các thì ta cũng giống vậy, không bỏ xuống được điện Thanh Loan.
- Cha ta không cần sự trợ giúp của chúng ta, lão chỉ muốn chúng ta có thể đi được càng xa trên đường của mình.
Diệp Long nhẹ gật đầu.
Năm người nọn hắn, từ lúc mười mấy tuổi đều có một ý nghĩ.
Đó chính là sau khi mình tu luyện có thành tựu thì nhất định phải trợ giúp Diệp Tùy Phong làm vài việc.
Ý nghĩ này cũng không thể nói là ngây thơ, thật ra chính là nguyện vọng tốt đẹp khi còn bé mà thôi.
Chỉ là về sau, càng đứng ở chỗ cao thì bọn hắn càng hiểu rõ, độ cao của Diệp Tùy Phong là xa không thể chạm cỡ nào.
Bọn hắn cũng hiểu rõ, Diệp Tùy Phong cũng không kỳ vọng bọn hắn trợ giúp cái gì, đạt tới thành tựu cao hơn chính là hồi báo tốt nhất đối với hắn.
Cho nên, năm người bọn hắn vẫn luôn kiên trì phấn đấu trên con đường của mình.
- Đường muội, bây giờ, ta vẫn không bằng muội.
Diệp Long cảm thán nói.
Mặc dù hai người thân ở không gian khác nhau, nhưng cùng là đỉnh phong, Diệp Long rõ ràng có thể cảm nhận được khí tức khiếp người trên người Diệp Hoàng.
Nếu bọn hắn buông tay buông chân chiến một trận, hắn tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Diệp Hoàng.
- Đúng vậy.
Diệp Hoàng cũng không phủ nhận điểm này, chỉ có điều, âm thanh của nàng đột ngột đổi.
- Nhưng điện Thanh Loan của ta vẫn không đánh lại Chân Long các.
Câu này cũng là thật.