Chương 401: Diệp Hoàng Thắng!
Mấy vị Tiên Tôn của Tiên điện thấy phòng ngự sắp vỡ nát, thì vội vàng ra tay, giữ vững trận pháp lung lay sắp đổ.
Vẻ mặt nhóm Tiên Tôn trở nên kinh hãi, không ngờ trận pháp đã trải qua gia cố đặc biệt mà lại vẫn không thể chống lại ba động chiến đấu giữa hai người này, thực lực mà bọn hắn bạo phát ra thật sự quá mạnh!
Tiếng oanh minh kéo dài thời gian hơn mười hơi thở thì mới chậm rãi ngừng lại.
Mọi người nhìn về phía lôi đài, lập tức con ngươi co rút thật nhanh.
Một vết nứt to lớn xuất hiện trên lôi đài.
Vết nứt thẳng tắp, đó rõ ràng là bị Diệp Hoàng, dùng kiếm chém ra.
Mà giữa lôi đài đã bị lõm xuống một cái hố thật sâu.
Lấy cái hố làm trung tâm, lôi đài cứng rắn, hiện đầy vết nứt như mạng nhện, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Diệp Long nằm ở dưới đáy cái hố, cả người nhuốm máu, trường thương Ngân Long gãy thành mấy đoạn, nằm rãi rác xung quanh hắn.
Hắn đã triệt để hôn mê bất tỉnh, nhưng trên mặt của hắn lại treo nụ cười thản nhiên.
Một bóng người màu tím chậm rãi từ trên bầu trời hạ xuống.
Vẻ mặt Diệp Hoàng hơi trắng bệch, nhìn qua chắc vì tiêu hao quá lớn, với lại, nàng từ cầm kiếm tay phải đổi thành cầm kiếm tay trái.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện, ở chính giữa bàn tay phải của nàng xuất hiện một lỗ thủng cực lớn, lỗ thủng đó xuyên qua bàn tay, máu tươi chảy cuồn cuộn.
Chiến ý mãnh liệt vẫn còn đang ngưng kết ở chỗ vết thương của nàng, trắng trợn phá hư, thời gian ngắn rất khó khép lại hoàn toàn.
- Đại điệt nữ thật là mãnh liệt!
Thần Võ sợ hãi thán phục nói:
- Một kiếm vừa rồi của nàng, cho dù là Tiên Vương bình thường thì chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết!
Hắn âm thầm lắc đầu, thực lực mạnh như Diệp Hoàng, Lý Tuấn Tài thật không thể nào là đối thủ của nàng.
- Đáng tiếc, nếu như vũ khí của Diệp Long tốt hơn một chút thì nói không chừng còn có thể tái chiến thêm mấy hiệp nữa.
Văn Xương lắc đầu nói.
Hắn có thể nhìn ra, phẩm chất của trường thương Ngân Long có hơi kém một chút.
Nếu không thì cũng sẽ không trực tiếp gãy thành mấy đoạn như vậy.
- Rất khó, trên phương diện thực lực cá nhân, Diệp Hoàng đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, cho dù Diệp Long phát huy hoàn mỹ thì nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với nàng mà thôi.
Hề Lam nói.
- Bọn hắn vốn đã không cùng con đường, có thể làm được loại trình độ này đã rất không tệ.
Diệp Tùy Phong nói.
Sau đó, sau khi trọng tài tuyên bố xong kết quả tranh tài thì Diệp Tùy Phong vung tay lên, bóng người Diệp Long, biến mất khỏi lôi đài không thấy gì nữa.
Sau khi xuất hiện lần nữa thì đã đi vào trong tiên viên.
- Nhìn đứa nhỏ này bị đánh thảm như vậy mà vẫn còn cười được.
Thần Võ chậc chậc cảm thán.
Sau khi đi tới gần, mọi người mới nhìn rõ, ở chỗ mi tâm của Diệp Long có một vết kiếm nhỏ xíu.
Thân thể của hắn kém chút bị Diệp Hoàng từ giữa đó bổ ra.
Trong cơ thể cũng bị kiếm khí chôn vùi, phá hủy đến không còn gì nguyên vẹn, ngay cả thần hồn cũng có chỗ bị hao tổn.
Nếu như dựa vào chính hắn, muốn khôi phục hoàn toàn chắc cũng phải cần khoảng mấy chục năm.
Diệp Tùy Phong giơ ngón tay bắn ra một chỉ, khí tức sinh mệnh nồng đậm lập tức bao trùm toàn bộ Diệp Long.
Tất cả thương thế trên người hắn, bao gồm thần hồn và mệnh nguyên lập tức cấp tốc chữa trị.
Không lâu sau, Diệp Long đã hoàn hảo như lúc ban đầu, tỉnh lại.
………..
- Ôi, thật sự là đau chết mất!
Sau khi được Diệp Tùy Phong chữa trị thì Diệp Long rất nhanh đã tỉnh lại.
Nhưng sau khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thì tinh thần của hắn lập tức chấn động, lớn tiếng nói:
- Đa tạ đại bá xuất thủ tương trợ!
- Lúc ta không có ở đây, ngươi cũng đừng làm ẩu như thế.
Diệp Tùy Phong chậm rãi nói.
- Hắc hắc, chúng ta chính là biết ngài ở đây nên mới dám buông tay đánh cược một lần.
- Bây giờ, ta mới biết, một chiêu kia của đường muội còn dữ dội hơn ta tưởng tượng nhiều!
Diệp Long cười thoải mái nói.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, sau đó cầm lấy trường thương Ngân Long đã đứt gãy của Diệp Long, làm cho nó khôi phục diện mạo như cũ, với lại thần uy càng lớn hơn!
Hiện tại, trường thương Ngân Long đã không kém hơn bất kỳ Tiên Khí cực phẩm nào.
Diệp Long cầm trường thương, quơ qua quơ lại mấy lần, vẻ mặt hắn bắt đầu vui vẻ.
- Đại bá, hay lại cho ta làm một cái dự bị đi, ta sợ lúc nào đó nó lại gãy mất.
Diệp Long đảo tròng mắt nói.
Diệp Tùy Phong nhíu mày:
- Người tu luyện, lúc nào cũng phải thẳng tiến không lùi, sao có thể chưa chiến mà đã nói bại trước rồi?
Diệp Long vội vàng khom người, biểu thị thụ giáo.
Tiếp đó, Diệp Tùy Phong bảo hắn đi về trước, trải qua một trận chiến này, Diệp Long cũng có thu hoạch không nhỏ, trở về chỉnh lý một phen thì sẽ là một lần tăng lên không ít.
Sau khi Diệp Long đi, Diệp Tùy Phong suy nghĩ, lấy ra một đống bảo vật từ trong không gian.
Nhìn kỹ lại, tất cả đều là chí bảo luyện khí không tầm thường.
Diệp Tùy Phong hai tay vẽ trong hư không, vô số vật liệu luyện khí bay múa trên không trung, không bao lâu sau, một thanh trường kiếm xinh đẹp đã được rèn đúc thành trên không trung, tản ra đạo vận mãnh liệt.
- Đại ca, ngài đây là…?
Thần Võ không rõ ràng cho lắm, lên tiếng hỏi.
Diệp Tùy Phong ồ một tiếng, ngữ khí bình tĩnh.
- Đây là vũ khí ta chuẩn bị cho Tiểu Hoàng, lỡ như sau này đánh nhau bị gãy mất một thanh thì còn có thể có một thanh dự bị khác.
Trong nháy mắt, mặt mũi đám người trong tiên viên tràn đầy dấu chấm hỏi.
Mới vừa rồi ngài còn nói với Diệp Long là phải thẳng tiến không lùi.
Vậy mà mới chớp mắt đã trực tiếp chuẩn bị một thanh vũ khí dự bị cho con gái của ngài.
Ngài thật quá bất công rồi!
Bọn hắn nhìn nhau không nói gì, quả nhiên, người làm cha trong thiên hạ đều giống nhau cả, luôn giữ lại đồ tốt nhất cho con gái của mình.
Đám người không nhìn vị nam nhân này đại phát tình thương của cha nữa.
Trong võ đài, chiến đấu vẫn đang tiến hành.
Sau khi Diệp Hoàng chiến thắng Diệp Long thì trận tranh tài tiếp theo lại lần nữa đang được tiến hành rút thăm.