Chương 437: Có Ít Người Vẫn Rất Khó Lớn Lên!
Lúc này, Cốc U Lan bưng tới món điểm tâm ngọt hương thơm tỏa ra bốn phía, đặt ở trước mặt mấy người.
- Đa tạ Cốc tỷ tỷ.
Diệp Hiểu Hiểu cười nói.
Cốc U Lan hơi sững sờ.
Trong trí nhớ của nàng, Diệp Hiểu Hiểu chưa từng có quy củ như vậy, ngay cả miệng cũng biến thành ngọt như vậy rồi.
- Ta làm rất nhiều món ngươi thích ăn, đợi lát nữa ta sẽ mang lên cho ngươi.
Cốc U Lan nở nụ cười xinh đẹp.
- Thật sao? Ngươi thật tốt!
Vẻ mặt Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy hạnh phúc.
Theo đám người nói chuyện với nhau, tâm trạng khẩn trương của Diệp Hiểu Hiểu cũng dần dần trầm tĩnh lại.
- Đại bá, nghe nói tu vi của Diệp Hoàng tỷ và lão Long đều đã là Tiên Vương sao?
Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
- Đã là Tiên Vương đỉnh phong.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Mấy năm qua, Diệp Tùy Phong cũng biết được tình huống của hai người bọn hắn ở ngoài.
Diệp Long ngoại trừ được xưng là Long Chủ ra thì còn thu hoạch được một xưng hào là Long Soái Ca.
Mà Diệp Hoàng thì đã đạp biến đại vực Thái Khôn, thăm dò mấy chục cái bí cảnh, thanh danh cực kỳ vang dội.
Hai người bọn hắn đều xem như cắm rễ ổn định ở Tiên giới.
- Bọn hắn thật sự là quá mạnh.
Diệp Cầm Dao cảm thán nói.
- Các ngươi cũng không tệ.
Diệp Tùy Phong cười nói.
Hắn có thể nhìn ra, tỷ muội Diệp Cầm Dao và Hiểu Hiểu đều có bước tiến dài trên con đường của mỗi người.
Mặc dù tu vi bây giờ còn đều là Kim Tiên đỉnh phong, nhưng cảnh giới đã đi lên, tu vi đuổi theo đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Các ngươi định làm gì tiếp theo?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Không biết.
Diệp Hiểu Hiểu chỉ lo hưởng thụ mỹ thực trước mặt.
Diệp Cầm Dao nói:
- Trên đường đến đây, ta nghe nói bây giờ tộc Yêu Linh đã đánh tới khu vực biên giới của trung tâm Tiên giới, nơi đó tạo thành một khu vực giao chiến của hai tộc.
- Nếu như có thể thì ta muốn mang theo hội Thiên Tiên qua bên đó xem thử!
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Trận chiến Yêu Linh xâm lấn đã kéo dài được mười mấy năm.
Cho tới bây giờ, bọn chúng đã công phá bốn đại vực, cũng chuẩn bị đánh vào đại vực Thái Âm và Thái Dương bất cứ lúc nào.
Nhưng khu vực trung tâm của Tiên giới cũng không phải dễ tiến vào như vậy, tộc Yêu Linh nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Nhưng trong quá trình này, chiến tranh giữa hai bên vẫn chưa từng dừng lại.
Thế là ở biên giới hai đại vực Thái Âm và Thái Dương xuất hiện một khu vực luyện binh có thể nói là tạm thời ổn định.
Nơi đó tụ tập rất nhiều thiên tài, là một nơi thí luyện rất tốt.
- Được, các ngươi có thể thông qua truyền tống trận để đến Huyền Đô trước, sau đó đi tìm Huyền Chủ.
- Nàng ấy sẽ sắp xếp tốt mọi thứ cho các ngươi.
Vị trí của Huyền Đô trùng hợp cách khu giao chiến của đại vực Thái Âm và Thái Dương không xa.
- Đại bá, nghe nói nơi đó rất đặc sắc, ngươi không cùng đi với chúng ta sao?
Vẻ mặt Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy vẻ chờ mong.
Diệp Tùy Phong cười lắc đầu.
- Đó là thiên hạ thuộc về những người tuổi trẻ các ngươi, ta không đi tham gia náo nhiệt đâu.
- Huống hồ, ta còn có chuyện khác phải làm.
Diệp Tùy Phong nhìn hai người Diệp Hiểu Hiểu, trong lòng hắn cũng có chút hoài niệm.
Thực lực của hắn quá mạnh, tầng cấp quá cao, loại phấn khích khi được chiến đấu với các thiên tài nhất định không có duyên với hắn.
- Đúng rồi, ta lại giao cho các ngươi một nhiệm vụ.
Diệp Tùy Phong nói:
- Sau khi ra ngoài thì giúp ta tìm kiếm một thứ gọi là di vật Thần Triều.
Mấy năm qua này, Diệp Hoàng thông qua tinh đồ đã đã tìm được mấy chỗ bảo khố Thần Triều.
Cũng thu được một chút di vật từ trong đó, nhưng tiếc nuối lại không tìm được hai mảnh vụn tinh đồ kia.
Không cách nào tập hợp đủ tinh đồ, Diệp Tùy Phong luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
- Không có vấn đề, cứ để cho chúng ta lo!
Diệp Hiểu Hiểu ưỡn ngực, vỗ bộ ngực nhỏ của mình.
Trong nữa ngày tiếp theo, mấy người lại trò chuyện một chút việc vặt bình thường, đa số là chuyện của hội Thiên Tiên lúc ở thế giới Vân Tiêu.
Kể đến chỗ vui vẻ, Diệp Hiểu Hiểu khoa tay múa chân, giọng to hài hước không ngừng vang lên ở đảo giữa hồ.
Thời gian khoái hoạt luôn luôn ngắn ngủi.
Diệp Tùy Phong nhìn thấy mặt trời ngã về tây, nói:
- Nếu như đã quyết định thì cũng nhanh lên đường đi.
- Tộc Yêu Linh có thể tổ chức tổng tiến công bất cứ lúc nào!
Diệp Hiểu Hiểu lập tức xụ vai xuống, thật ra nàng vẫn thích dính ở bên cạnh Diệp đại bá hơn.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, bây giờ, mình không thể sống giống như trước đây nữa.
Hội Thiên Tiên cần nàng đến trụ trì.
Con đường của nàng cũng cần chính nàng tự bước đi.
- Vâng!
Diệp Hiểu Hiểu đứng dậy, Diệp Cầm Dao cũng cùng đứng lên.
Cốc U Lan thì chuẩn bị xong đồ ăn, sắp xếp gọn đưa cho nàng.
- Vậy chúng ta đi đây.
Diệp Hiểu Hiểu khoát tay, sau đó lưu luyến không rời quay lưng rời khỏi.
Bỗng nhiên, tia sáng màu xanh lóe lên, một bóng người nho nhỏ nhào vào trong ngực Diệp Tùy Phong.
- Nếu như ngày nào thúc muốn đi ra ngoài thì nhất định phải nói cho ta biết, đừng để ta không tìm thấy thúc.
Diệp Hiểu Hiểu dúi đầu vào ngực Diệp Tùy Phong, nói nhỏ.
- Đã lớn như vậy rồi mà tính cách vẫn như trẻ con!
Diệp Tùy Phong bất đắc dĩ lắc đầu:
- Được rồi, ta đồng ý với ngươi.
- Cho dù đi đâu thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.
Diệp Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu.
Sau một lát, tia sáng lần nữa lấp lóe, bóng người Diệp Hiểu Hiểu biến mất khỏi đảo giữa hồ.
- Ngày đó, khi ở Cao Lãnh Thanh Cổ, có lẽ ngài đã thật dọa tỷ ấy sợ!
Cốc U Lan cảm thán nói.
Lúc ấy, Diệp Tùy Phong để Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan lại trong cao lãnh hoang tàn vắng vẻ, sau đó bỏ đi gần một tháng mới chạy về.
Cốc U Lan tận mắt nhìn thấy một mặt yếu ớt của cô nàng này.
- Con người dù gì cũng phải lớn lên.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
Sau đó, hắn đưa tay lấy ra một tòa tháp Khởi Nguyên mười hai tầng, bắt đầu tiến hành luyện chế.
Quá trình luyện chế tháp Khởi Nguyên mười bốn tầng cực kỳ phức tạp, cho dù là hắn thì cũng cần tốn hao không ít tinh lực.
Muốn hoàn thành toàn bộ 30 ngàn tòa tháp Khởi Nguyên thì ít nhất phải cần khoảng mười năm thời gian.
Cốc U Lan nhìn Diệp Tùy Phong chuyên tâm luyện trận, trong lòng khẽ thở dài.
Có ít người vẫn rất khó lớn lên!
Trừ phi ngày nào đó ngài thật không có ở đây.
Nhưng loại chuyện này, nàng hi vọng vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
…