Chương 439: Tộc Yêu Linh Bắt Đầu Tổng Tiến Công!
Một lần nữa quay đầu, thiếu nữ vẫn giữ nụ cười trên mặt như cũ, hai mắt nhìn mình.
Trong mắt cong cong tràn đầy vẻ mặt không hiểu.
Nụ cười của thanh niên cứng ở trên mặt.
Hắn run rẩy giơ tay lên chỉ về phía thiếu nữ.
Hắn há to miệng nhưng lại chẳng thể nói ra một câu nào.
Sau đó hai mắt hắn trợn trắng, trực tiếp ngửa đầu ngã xuống đất.
- Mẹ nó, chết rồi sao?
Diệp Hiểu Hiểu trừng tròng mắt, không ngờ nàng lại không cảm giác được khí tức sinh mệnh của thanh niên này.
Diệp Cầm Dao nghe vậy thì đi tới, sau đó lắc đầu nói:
- Giả chết?
- Chắc là một loại thần thông bất phàm.
- Không có một chút bản sự thì không thể nào dám tới chỗ như thế này, hơn nữa còn đi một mình.
Người thanh niên này là các nàng gặp được ở trên đường đi.
Hình như hắn rất quen thuộc nơi này, nên rất hăng say kể mọi thứ về trận pháp Luyện Binh Tu La cho mọi người nghe.
- Vậy chúng ta có cần cứu hắn sống lại hay không?
Diệp Hiểu Hiểu nói.
- Sau đó lại bị ngươi hù chết à?
Diệp Cầm Dao một lần nữa ngồi xuống.
- Hắn có biện pháp tự tỉnh lại, chúng ta vẫn là đừng quản hắn thì hơn.
Loại trạng thái chết giả này có thể che giấu tất cả khí tức của mình, ở trên cánh đồng hoang vu này, nếu không cẩn thận thì thật đúng là không nhất định có thể chú ý tới.
- Như vậy sao được, ta thấy người này rất tốt, ta không thể để hắn một mình trên cánh đồng hoang được, lỡ như có phi cầm tẩu thú đến ăn thịt hắn thì phải làm sao?
- Ta thấy vẫn nên chôn hắn thì ổn hơn.
Diệp Hiểu Hiểu nói.
Mấy người khác lập tức lắc đầu, khó trách ngươi có thể hù chết người ta.
Diệp Hiểu Hiểu đã nói là làm, nàng đào một cái hố nhỏ, sau đó bỏ thanh niên vào, lại lấy một đống đá vụn đắp lên phía trên, nhìn như vậy thật đúng là gần như không thể nào bị phát hiện.
- Giải quyết xong!
Diệp Hiểu Hiểu phủi bụi đất trên tay.
- Tiên Chủ, ngươi bị người khác gọi là Ma Nữ, đúng là có đạo lý.
Vũ Hồng vô tình đậu đen rau muống nói.
- Vậy cũng êm tai hơn một danh xưng khác của ta.
Vẻ mặt Diệp Hiểu Hiểu chẳng thèm để ý, sau đó một lần nữa ngồi bên cạnh đống lửa.
- Ta cảm thấy nơi này càng ngày càng không có ý nghĩa.
Diệp Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ nói:
- Hay chúng ta đi đánh lén hang ổ của tộc Yêu Linh đi, ta từng thấy một con gấu cái màu trắng, cảm thấy nó rất thích hợp với Hùng Nhị.
Phú Quý đang ăn mật ong thì lập tức ngẩng đầu lên, dấu hỏi đầy đầu.
- Mơ đi, nơi đó có ít nhất hai mươi mấy Yêu Đế tọa trấn, đi vào chính là muốn chết.
Vũ Hồng quả quyết bác bỏ đề nghị tìm đường chết này.
Bọn hắn đúng là rất mạnh, thậm chí không sợ Tiên Tôn, nếu gặp phải Chuẩn Đế thì cũng có thể đánh mấy hiệp.
Nhưng Đế Cấp đã hoàn toàn thuộc về một phạm trù khác.
- Vậy hay chúng ta đi đánh lén đám hào kiệt Hiên Viên kia một chút, ta đã sớm nhìn tiểu tử kia không vừa mắt!
Diệp Hiểu Hiểu lại nghĩ tới một mục tiêu khác.
Khi hội Thiên Tiên vừa tiến vào Tu La Luyện Binh Trận đã va chạm một chút với đội ngũ của thế gia Hiên Viên.
Sau đó, hai bên giao thủ mấy lần, đều có thắng bại.
- Như thế có thể suy nghĩ một chút?!
Vũ Hồng sờ lên cái cằm.
Diệp Cầm Dao cũng biểu thị có thể.
Sau đó, mấy người thương lượng kế hoạch tiếp theo một chút.
Đột nhiên, một tiếng tiếng vang âm trầm từ phương hướng xa xôi truyền tới, trong nháy mắt quét sạch toàn bộ trận Luyện Binh Tu La.
Đám người nhao nhao nhíu mày, sau đó lập tức đứng dậy, nhìn về bóng đêm phương xa.
Vũ Hồng vươn tay, mò về hư không.
- Là pháp tắc dao động, có lực lượng Đế cấp xuất động.
Vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc.
Diệp Cầm Dao nghe vậy, nhắm mắt lại, hồng quang nhàn nhạt lấp lóe xung quanh thân thể nàng.
Sau một lát, nàng một lần nữa mở to mắt.
- Tộc Yêu Linh bắt đầu tổng tiến công!
……..
Trong bóng tối mênh mông, một tiếng sét vang vọng khắp cánh đồng hoang.
Các tu sĩ đang ở trận Luyện Binh Tu La đều đoán được hàm nghĩa phía sau chuyện này, sau đó chạy trốn ra ngoài giống như điên.
Trong thời gian không đến nửa canh giờ, nơi này đã là hoàn toàn tĩnh mịch.
- Ô…
Bỗng nhiên, một tiếng kèn thật dài vang lên từ phương xa.
Ngay sau đó, một cỗ pháp tắc ba động thật lớn quét sạch cả phiến thiên địa.
Nương theo đó là dao động mãnh liệt, mấy chục quái vật khổng lồ một đường cuốn theo phong vân, cường thế đi thẳng về hướng khu vực trung tâm của Tiên giới!
Trên chiến trường Tu La Luyện Binh tràn ngập khí tức huyết sát, dưới uy hiếp, bọn chúng lập tức tán loạn, biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là sát ý vô cùng vô tận và chiến ý ngút trời!
Một thứ đồ vật to lớn chợt lóe lên, mà sau lưng chúng là yêu thú cường đại đếm không hết, một mảnh đen kịt che kín cả tòa bầu trời!
Các tu sĩ vừa mới chạy ra khỏi chiến trường Tu La Luyện Binh, nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt trở nên cực kỳ kinh hãi.
Tất cả mọi người đều hiểu một chuyện.
Tộc Yêu Linh chuẩn bị chiến đấu bốn năm, cuối cùng đã phát khởi tổng tiến công về khu vực trung tâm Tiên giới!
Một trận đại chiến ngập trời sắp bắt đầu!
- Nhanh, trở về bẩm báo tộc lão!
Có người khàn giọng rống to, dưới sự sợ hãi, liên tục phá âm.
- Đại kiếp chân chính sắp tới, sợ rằng trận đại chiến này sẽ hủy hoại đại vực Thái Âm và Thái Dương chỉ trong chốc lát!
Có người ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch.
Đám người của hội Thiên Tiên cũng tụ tập ở bên ngoài biên giới, nhìn mọi thứ trước mắt.
- Chúng ta phải làm gì đây?
Diệp Hiểu Hiểu mở miệng nói:
- Mấy hào kiệt của thế gia Hiên Viên chắc chắn cũng đã bỏ chạy.
Vũ Hồng lập tức im lặng, đều lúc này, ngươi lại còn nghĩ đến việc đánh lén người khác, đầu óc của ngươi thật sự là cực kỳ mới lạ.
- Chắc chắn bọn hắn đã về Hiên Viên thế gia, chúng ta cũng không thể đuổi theo được!
Hắn trợn trắng mắt.
Diệp Hiểu Hiểu mở ra tay, giống như đang hỏi, vậy thì có gì không thể?
- Chúng ta cũng trở về đi.
Diệp Cầm Dao nói:
- Tộc Yêu Linh tổng tiến công, trong nhà khẳng định sẽ lo lắng cho chúng ta.
- Ít nhất cũng phải về trước báo bình an.
Đám người nhẹ gật đầu.
…..
P/s: Sắp đến hồi kết, mọi người đã cùng team mình đồng hành 2/3 quãng đường rồi! Cảm ơn các bạn rất nhiều!