Chương 488: Nội Dung Tiên Đoán Bị Xuyên Tạc.
- Đa tạ lão tổ!
Phần Diệt quỳ rạp xuống đất, nhưng nó cũng không dám nhìn về phía Diệp Tùy Phong.
Nó vốn cho rằng, dựa vào thực lực của lão tổ thì tối thiểu nhất có thể làm cho tên nhân loại này kiêng kỵ.
Hiện tại xem ra, nó vẫn còn đánh giá quá thấp về sự đáng sợ của Diệp Tùy Phong.
- Cút đến sườn núi Thiên Tội!
Lão Kỳ Lân nói.
Phần Diệt vội vàng xưng tội, sau đó một đường khói đen bốc lên, lộn nhào chạy vội ra ngoài.
- Khiến ngươi chê cười rồi.
- Xin mời đi theo ta.
Lão Kỳ Lân nói với Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong gật đầu, đi theo lão Kỳ Lân đến giữa hồ.
……..
Trong hồ lớn đầy sương mù màu vàng, có một hòn đảo nhỏ.
Kỳ Lân lão tổ mang theo Diệp Tùy Phong ngồi xuống trên đảo.
- Mời.
Lão Kỳ Lân biến ảo ra một cái chén sừng thú, bên trong chứa một chút chất lỏng màu vàng.
Một mùi thơm, chậm rãi tản ra, thấm vào ruột gan.
Thứ này lại không hề thua kém chí bảo vô thượng Hỗn Độn Ngọc Tương.
Nhưng lúc này Diệp Tùy Phong lại không có nhã hứng uống trà.
- Chúng ta nói chuyện trước đi, ngươi muốn hỏi ta điều gì?
Diệp Tùy Phong nói.
Lão Kỳ Lân cười một cái nói:
- Ngươi hỏi trước đi, chắc là những điểm nghi ngờ của ngươi sẽ nhiều hơn ta.
Diệp Tùy Phong gật đầu, hắn không quá khách khí, trực tiếp hỏi vấn đề thứ nhất của mình:
- Chắc là ngươi có biết Mục Tiên Thần Triều?
Lão Kỳ Lân gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi. Lão hủ đã từng là đạo thủ (người đứng đầu một đạo) đầu tiên của thần triều Mục Tiên.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày:
- Ta nghe nói trong thần triều Mục Tiên chỉ có tất cả là chín vị đạo thủ, ngươi cũng là một trong số đó?
Lúc trước khi lần đầu hắn gặp mặt Cực Dương đạo nhân, lão từng nhắc tới, Thần Triều chỉ có tất cả chín vị đạo thủ, đồng thời bọn họ đã dùng sinh mệnh bản nguyên để biến thành thần bảng Hỗn Độn.
Vậy mà ở đây lại có một tồn tại như vậy?
- Cũng không phải.
Lão Kỳ Lân nói:
- Ta chỉ là đạo thủ trên danh nghĩa. Mà đúng là Thần Triều chỉ có chín vị đạo thủ chủ sự.
Diệp Tùy Phong gật đầu, nói vậy chuyện này đã thông suốt rồi.
Hắn suy nghĩ một hồi, lại hỏi lần nữa:
- Ngươi đã từng là đạo thủ Thần Triều, chắc hiểu rất rõ về lời tiên đoán đại kiếp nạn của Tiên giới?
Lão Kỳ Lân chậm rãi cười một tiếng:
- Đương nhiên là hiểu rõ, lão hủ cũng từng là người tham gia tiên đoán.
Diệp Tùy Phong nhướng mày.
Cuối cùng… Tấm màn che phủ bí ẩn đại kiếp nạn sắp được vạch trần ư?
- Đến tột cùng đại kiếp là cái gì?
Hắn trầm giọng hỏi.
Ánh mắt Lão Kỳ Lân dần trở nên sâu xa, thậm chí còn ẩn chứa một chút sợ hãi.
- Đó là một đợt… Hạo kiếp ngập trời đủ để phá hủy Chư Thiên Vạn Giới.
Vừa nhắc đến nó, giọng điệu của lão lập tức trở nên nặng nề.
Diệp Tùy Phong lại nhíu mày lần nữa:
- Hỗn Độn Ma Thần, có thực lực như vậy?
Đúng là Ma Thần cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trước mắt, theo như những gì Diệp Tùy Phong đã được tiếp xúc, bọn hắn còn lâu mới đủ sức để hủy diệt Tiên giới, càng đừng nói tới Chư Thiên Vạn Giới.
- Loại mặt hàng bẩn thỉu kia, chỉ xứng tồn tại trong Hỗn Độn mông lung, sao có đủ thực lực phá hủy Vạn Giới?
Lão Kỳ Lân lắc đầu liên tục, ngôn ngữ thần thái đều tràn ngập khinh thường với đám Ma Thần đã khiến Tiên giới nghe tin mà sợ mất mật kia:
- Kiếp nạn, bắt nguồn từ một tồn tại không biết càng thêm đáng sợ hơn.
Diệp Tùy Phong dừng một chút:
- Tồn tại không biết? Nói cách khác, ngươi cũng không biết đến tột cùng đại hạo kiếp kia là cái gì?
Lão Kỳ Lân cười khổ một tiếng:
- Nếu ta biết, vì sao lại lựa chọn tự mình hủy diệt thần triều Mục Tiên, và vì sao nhất tộc Kỳ Lân ta phải trốn trong Hỗn Độn vô biên này?
Diệp Tùy Phong nghe xong những gì lão Kỳ Lân nói, hơi có chút thất vọng.
Hắn cứ cho rằng lần này có thể triệt để biết rõ ràng ngọn nguồn của đại kiếp.
- Nhưng chắc chắn các ngươi đã có một chút suy đoán? Nếu không đâu có để lại tiên đoán, chỉ dẫn chúng sinh đi về phía Tiên giới, đọ sức cầu một đường sinh cơ?
Diệp Tùy Phong tiếp tục nói.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn hỏi vấn đề này lại khiến sắc mặt lão Kỳ Lân lập tức âm trầm xuống:
- Ngươi nói cái gì?
Giọng nói của lão mang theo hàn ý.
Trong lòng Diệp Tùy Phong khẽ giật mình, nghi hoặc nói:
- Ngươi không biết?
Lão Kỳ Lân hơi nheo mắt lại:
- Lời tiên đoán mà chúng ta lưu lại, là phải rời xa Tiên giới, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu! Sau khi đại kiếp ập đến, hai đại vực Thái Âm và Thái Dương chính là khu vực bị phá hủy đầu tiên! Vì sao lại biến thành như vậy?!
Vẻ mặt lão chấn động.
Diệp Tùy Phong cũng sững sờ.
Từ sau khi hắn được biết chuyện về đại kiếp, tất cả mọi người đều nói với hắn rằng, Thần Triều đã để lại lời tiên đoán, chỉ có đến được Tiên giới, mới có khả năng sống tiếp.
Còn ở lại tám vực khác, phải chết không thể nghi ngờ.
Mà sở dĩ tộc Yêu Linh khởi xướng đại chiến hai tộc, cũng vì tìm kiếm một chốn dung thân trong Tiên giới.
Nhưng bây giờ, lão Kỳ Lân lại phủ nhận loại thuyết pháp này.
Thậm chí, nội dung hai lời tiên đoán hoàn toàn trái ngược với nhau!
Chẳng lẽ đám người Cực Dương đạo nhân đã lừa gạt hắn?
Diệp Tùy Phong nghĩ một hồi, rất nhanh đã bác bỏ ý nghĩ này.
Bọn hắn không thể mang cả an nguy của bản thân và vận mệnh toàn bộ Tiên giới ra chỉ để lừa gạt hắn.
Lão Kỳ Lân là người tham dự tiên đoán, cũng không có lý do gì để nói dối.
Như vậy vấn đề chỉ có thể xuất hiện trên bản thân lời tiên đoán.
Diệp Tùy Phong suy tư.
Ngọn nguồn của lời tiên đoán kia là thần triều Mục Tiên.
Nhưng mọi việc tất cả đều được giải đọc từ trên Kính Vận Mệnh, chẳng lẽ vấn đề nằm trên Kính Vận Mệnh?
Có điều khi hắn đi tra xét thứ này, nó đã vỡ rồi, còn mai danh ẩn tích.
Cho nên Diệp Tùy Phong cũng không hiểu rõ thứ này là dạng vật phẩm gì.
- Rốt cuộc, có phải lời tiên đoán mà các ngươi lưu lại vẫn được bảo tồn ở bên trên Kính Vận Mệnh hay không?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Lão Kỳ Lân nhẹ gật đầu:
- Không sai, đúng là tồn tại ở trên Kính Vận Mệnh. Chín vị đạo thủ, đánh nát tháp Khởi Nguyên hoàn chỉnh, lại dùng mảnh vỡ của nó, cộng thêm vô số tài nguyên và tinh lực, mới chế tạo thành kính Vận Mệnh. Để sau khi kiếp nạn cuối cùng xuất hiện, nó sẽ binh giải nứt ra, biến mất tung tích, phòng ngừa một ít chuyện không thể dự đoán xuất hiện.
- Theo lý mà nói, nó không thể xảy ra vấn đề được.
Diệp Tùy Phong trầm mặc.