Chương 504: Chẳng Lẽ Chúng Ta Không Nên Loại Bỏ Một Vài Người Không Đủ Tư Cách Trước Sao?
Mà trong màn hình, mấy người Tiểu Bạch và Diệp Hoàng nhìn dáng vẻ ngạo nghễ của Tiểu Hắc, không biết nói cái gì cho phải.
Gia hỏa này vốn dĩ đâu có dự định tham gia tranh đoạt thần bảng sau cùng chứ!
Diễn quá giỏi rồi!
- Bạch muội, ta cảm thấy muội cũng đừng đi tranh giành làm gì, chúng ta nên nhường cơ hội cho những người cần nó hơn.
Tiểu Hắc nói.
Nữa rồi, gia hỏa này cảm giác diễn một mình không vui, bây giờ lại muốn kéo theo Tiểu Bạch.
Nhưng đúng là Tiểu Bạch không có ý định tranh đoạt Thần Bảng.
- Hắc Đế nói rất đúng!
Nàng thuận theo ý của tiểu Hắc, gian nan nói những câu này.
Sau đó cất bước đi đến bên cạnh hắn, cả hai cùng làm người xem.
Biến cố như vậy khiến người dẫn chương trình Thần Võ không biết nói cái gì cho phải.
Mặc dù hắn sớm biết Tiểu Hắc và con gái sẽ không tham gia, nhưng tận mắt thấy hai người từ bỏ vẫn có chút đáng tiếc.
- Cách làm của hai vị thiên kiêu thành Vân Tiêu và tiên phủ Thần Võ thật sự dọa người!
- Như vậy thành Vân Tiêu chỉ còn lại Diệp Hoàng, Diệp Long và cá chép vàng, bọn hắn có thể tiếp tục ngạo thị quần hùng hay không?
- Hãy để chúng ta rửa mắt mong chờ đi!
Nhạc đệm qua đi, trận chiến tranh đoạt Thần Bảng cuối cùng vẫn tiếp tục diễn ra.
Những người khác không có hành động lớn như vậy, mục tiêu duy nhất của bọn hắn chính là Thần Bảng.
- Hãy để ta đi trước thử một chút, xem coi cầu thang này có chỗ nào thần thông!
Diệp Long dẫn đầu tiến lên, tay cầm trường thương, sải bước đạp lên bậc thang.
- Ông!
Đạo tắc nặng nề lập tức đè lên trên người hắn.
Trọng lượng kia còn nặng hơn cả quả núi không biết bao nhiêu lần, cho dù là cường độ thân thể của Diệp Long rất mạnh thì cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
Phải biết rằng thực lực hiện tại của hắn đã rất gần với Đế Thượng.
Quả nhiên, thí luyện có quy tắc càng đơn giản thì khó khăn lại càng lớn.
- Phù ~
Diệp Long thở ra một hơi, ngoại trừ ban đầu có chút cảm giác khó chịu thì đã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Bước kế tiếp, hắn trực tiếp nhảy lên hai bậc thang!
Những người khác thấy Diệp Long trâu bò như vậy, không ngồi yên được nữa.
Diệp Hoàng, Dương Thi Mạn đứng mũi chịu sào.
Đám người Âm Khải Hoàn, Tù Thiên cũng theo sát phía sau.
Thí luyện cuối cùng nghiễm nhiên biến thành một trận thi đấu leo núi.
Mặc dù cầu thang cực kỳ bất phàm, nhưng những người vượt quan này cũng không phải hạng người bình thường.
Chẳng mấy chốc bọn hắn đã đi lên cao, không phân cao thấp.
Người xem bên ngoài cũng khẩn trương theo dõi, thảo luận rốt cuộc ai sẽ thu được Thần Bảng.
- Đáng tiếc Tiểu Bạch lại không tham gia.
Phía dưới, Chỉ Nguyệt lắc đầu nói.
Xảo Nhi cười một cái, giải thích:
- Con bé có con đường mà mình muốn đi, đối với con bé thì Thần Bảng không phải là thứ quan trọng nhất.
Nàng không có nói tỉ mỉ, nhưng Chỉ Nguyệt đã nghĩ đến thứ gì.
Tiểu Bạch đúng là vô cùng đặc thù.
- Chúng ta có bỏ lỡ cái gì không?
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
Sau đó, một bóng dáng nho nhỏ rơi ra từ trong hư không, đáp xuống trước mặt hai người.
Còn có một người theo sát phía sau.
Xảo Nhi giật nảy mình, nhìn một hồi mới phát hiện thì ra là chị em Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Cầm Dao.
- Các muội đã bỏ qua thời khắc tỏa sáng của Tiểu Hắc rồi.
Xảo Nhi cười nói.
- Vậy sao?
Hiểu Hiểu lồm cồm bò dậy rồi ngồi bên cạnh hai người.
- Không sao cả, tỷ không nói thì ta cũng biết, gia hỏa này chỉ giỏi khoe khoang thôi.
Nói xong nàng tiện tay cầm tiên quả bên cạnh cắn rôm rốp.
- Tại sao U Lan không đi theo các muội tới đây?
Xảo Nhi hỏi.
- Tỷ ấy à?
Hiểu Hiểu nuốt tiên quả, nói:
- Trốn ở Kính Hồ rồi, cả ngày chỉ chúi mũi vào sách vở.
- Ta cảm giác muội ấy muốn tập hợp đủ tất cả thư tịch trên Tiên giới, không biết tại sao phải làm chuyện nhàm chán như thế?
Xảo Nhi mỉm cười.
- Ai có chí nấy mà.
- Không phải muội cũng đang làm việc của mình sao?
Hiểu Hiểu gật đầu.
- Bên ta nhanh thôi, chỉ còn thiếu một chút xíu là hoàn thành toàn bộ Mộng giới rồi.
Nàng đã sớm coi Xảo Nhi và Chỉ Nguyệt là người một nhà, cho nên không có chuyện gì cần giấu cả.
- Nếu như chị em các muội và U Lan đều không tham gia trận chiến tranh đoạt Thần Bảng.
- Nếu không khẳng định thế giới Vân Tiêu sẽ phải gia tăng thêm ba vị trí nữa.
Chỉ Nguyệt cười nói.
- Ta không có hứng thú.
Hiểu Hiểu lắc đầu:
- Bản thân đánh nhau nào sảng khoái bằng xem người khác đánh nhau chứ.
- Mà ta thấy bọn hắn không có ý định đánh nhau thì phải?
Nàng chỉ vào cảnh tượng trong màn hình.
Hơn hai mươi tên thiên kiêu, lúc này đã leo lên phân nửa cầu thang, tốc độ rõ ràng chậm lại.
- Quy tắc của trận thí luyện cuối cùng chỉ cần leo xong Thang Trời là được, cho nên không cần…
Chỉ Nguyệt còn chưa nói xong.
Trên cầu thang chợt bộc phát dao động đạo pháp cường đại.
Tù Thiên, người mạnh nhất trong nhóm tán tu, đột nhiên ra tay với người đứng gần mình.
Động tác của hắn cực nhanh, một đấm đập thẳng vào người thiên kiêu đến từ đạo phủ Hồng Mông ở bên cạnh.
Thiên kiêu kia không kịp phản ứng, bị đánh trúng chính diện, miệng nháy mắt phun máu tươi rồi bay khỏi cầu thang, ngã sấp xuống lôi đài.
Mọi người tức khắc ngạc nhiên.
Tiên quả trong tay Hiểu Hiểu cũng ngừng ở giữa không trung.
- Bọn hắn có thể nghe thấy lời nói của ta sao?
Nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ Nguyệt nhíu mày.
- Không phải, hắn ta có ý tưởng khác.
Lúc này, Hề Ngưng Sương cùng xuất phát từ Hồng Mông đạo phủ tức giận hét lớn.
- Tù Thiên, ngươi làm vậy là có ý gì!?
Nàng tức sùi bọt mép.
Tù Thiên cười lạnh.
- Căn cứ vào quy tắc, tất cả người leo lên Thang Trời đều có cơ hội thu hoạch được Thần Bảng.
- Chẳng lẽ chúng ta không nên loại bỏ một vài người không đủ tư cách trước sao?
Hắn vừa dứt lời thì những người ở bên ngoài lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra Tù Thiên có tính toán như vậy.
Hiện tại, có hơn hai mươi người leo lên cầu thang, nhưng chỉ có chín Thần Bảng, hiển nhiên không đủ chia.
Nhưng nếu như chỉ còn lại chín người, như vậy chí ít có thể đảm bảo mỗi người một cái.
- Vớ vẩn!
- Rõ ràng là ngươi đang khiêu khích Hồng Mông đạo phủ chúng ta!
Hề Ngưng Sương tức giận nói.
Tù Thiên cười lạnh, không nói thêm lời nào nữa.
Mà lúc này, ánh mắt của hơn hai mươi người trên cầu thang đều đã xảy ra biến hóa!
Bầu không khí dần dần trở nên nặng nề!