Chương 508: Ngươi Tưởng Lão Tử Muốn À?
- Ngươi không được qua đây nha!
Tiểu Hắc vội vàng chạy trốn, điên cuồng rống to.
Cùng lúc đó, bên trong ba viên quang cầu còn lại, lại có hai viên bay ra khỏi thiên đàn.
Lần này, càng quá phận!
Bọn chúng trực tiếp xuyên qua vách ngăn thí luyện, hướng về phía Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Cầm Dao đang cắn hạt dưa ở bên ngoài!
Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn một màn quỷ dị này.
………
Động tác của Thần Bảng vượt ra khỏi dự đoán của mỗi người.
Bọn chúng chủ động lựa chọn Diệp Hoàng và Diệp Long thì mọi người cũng có thể hiểu, có thể coi là bốn người bọn hắn tương đối thích hợp cho nên sớm thu được Thần Bảng ưu ái.
Nhưng nó lại bay xuống Thang Trời là có ý gì?
Như vậy chẳng phải chúng ta thiên tân vạn khổ xông lên Thiên Đàn đều là uổng phí công sức hay sao?
Mà cho dù như thế thì cũng có thể miễn cưỡng giải thích được.
Dù sao Hắc Đế và Bạch tiên tử người ta đã xông qua tất cả cửa ải trước mặt, mà hai người cũng chắc chắn có thực lực leo lên Thang Trời.
Coi như là các ngươi quý tài, cho nên phá lệ cũng được.
Nhưng không ngờ ngươi lại bay ra khỏi màn sáng, tìm đến hai quần chúng ăn dưa!
Vì sao lại vậy?
Chẳng lẽ bởi vì dáng vẻ hai nàng ăn dưa quá đẹp mắt à?
Chuyện này quả thực không ai trong số những người ở đây hiểu được!
Nhìn Hắc Đế còn đang tránh né chùm ánh sáng truy đuổi trên lôi đài, trong lòng mọi người không nhịn được cảm thấy u oán.
Người khác liều mạng, nỗ lực, cố gắng, dùng hết tâm cơ vì muốn có được Thần Bảng, nhưng không ngờ ngươi lại không muốn?
Quả thực là phung phí của trời!
Nhưng trên sân, Tiểu Hắc lại có ý nghĩ khác.
Hắn thật không muốn, cái đồ chơi này đối với hắn hay Tiểu Bạch cũng không có quá nhiều tác dụng.
Chưởng Đạo giả cái gì chứ?
Chỉ cần hắn thuận lợi tấn thăng làm thế giới Tiên Đế thì đã có thể thuận lý thành chương bước vào Chưởng Đạo rồi.
Mà Tiểu Bạch thì càng có được toàn bộ Tiên giới che chở, dù nàng không thể trở thành Chưởng Đạo giả, nhưng chỉ cần ở trong phạm vi Tiên giới thì đã gần như là vô địch.
Cho nên, hắn càng muốn lưu lại cơ hội này cho Diệp Hoàng hoặc những người khác hơn.
Dù sao, mỗi một Thần Bảng, đều có thể là một phần lực lượng chống lại đại kiếp, đều có thể che chở càng nhiều sinh linh của Tiên giới.
Mặc dù hắn cũng không quá để ý đối với sinh linh của Tiên giới.
Nhưng Tiểu Bạch để ý!
Nhưng bây giờ, Thần Bảng theo sát phía sau, hắn có tránh kiểu gì cũng không được.
Cuối cùng, hình như chùm sáng màu vàng đó đã nổi giận, bộc phát ra một trận quang mang màu vàng mãnh liệt.
Chùm sáng đó vượt qua không gian và thời gian, cùng một thời khắc, nó đã xuất hiện ở trước mặt Tiểu Hắc.
- Ách…
Không đợi hắn nói cái gì, chùm sáng đã trực tiếp chui vào trong linh đài của hắn.
Sau đó, hắn ngừng lại trên không trung, trên người ẩn ẩn có quang mang màu vàng chớp động, nhắm mắt lại.
Một bên khác, Tiểu Bạch cũng như thế.
Mà bên ngoài, Hiểu Hiểu và Cầm Dao cũng căn bản không kịp phản ứng đối với chùm sáng đột nhiên bay tới, cũng sớm đã tan hợp lại cùng nhau.
Sau một lát, Tiểu Hắc mở to mắt.
Lúc này, hắn đã đi tới một mảnh hư không tràn đầy quang mang màu vàng.
Ở trước mặt hắn là một đại hán tóc đỏ, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
- Tiểu tử thúi, ngươi chạy làm gì?
Hắn tức sùi bọt mép.
- Ta à?
Tiểu Hắc nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên:
- Sống?
Sợi tóc của đại hán tóc đỏ dựng ngược lên, ngậm miệng không nói, trong mắt đều giận đến mức sắp phun ra hỏa diễm.
- Ta nói sao ngươi không đi tìm những người ở trên Thang Trời kia mà cứ nhất định phải xuống chà đạp ta là sao?
Tiểu Hắc khoanh tay, lên tiếng hỏi.
Đại hán nghiến răng ken két.
- Ngươi tưởng Lão Tử muốn à?
- Chỉ vì bốn tên thích hợp ở trên Thang Trời đã bị những người khác nhanh chân đến trước mà thôi!
Tiểu Hắc ngây người.
- Bốn người, không phải có chín Thần Bảng à?
Đại hán hừ lạnh một tiếng, đợi cảm xúc hơn bình tĩnh lại mới mở miệng nói tiếp:
- Ta hỏi ngươi có phải là Diệp Tiểu Hắc của thành Vân Tiêu không?
Tiểu Hắc lập tức kinh hãi.
- Ngươi biết ta à?
- Không phải ngươi đến từ thời đại Thần Triều hả?
- Chẳng lẽ, tên của bản Đế đã vượt qua thời không, ảnh hưởng đến quá khứ à?
Ánh mắt của đại hán lộ ra vẻ khinh bỉ.
- Ngươi thật đúng là lão thái thái chui ổ chăn, làm ta cười vỡ bụng mất.
- Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn đột phá lĩnh vực thời gian, ảnh hưởng đến quá khứ à?
- À… Nhưng hình thái sinh mệnh của ngươi lại đúng là rất thú vị.
- Không ngờ lại là hậu đại của Đại Thụ Thế Giới.
Đại hán nhìn kỹ Tiểu Hắc, thân là người Cực Đạo nên rất nhanh lão đã nhìn thấu bản chất tính mạng của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc híp mắt lại.
- Vậy sao ngươi lại biết tục danh của bản đế?
- Hoặc ngươi cũng không phải là người của thời đại Thần Triều?
Đại hán lắc đầu, quyết định không nói nhảm nữa.
Sau đó, lão mở ra bàn tay thô ráp, một bức tranh lơ lửng ở trước mặt hai người.
- Người này, ngươi có biết không?
Tiểu Hắc nhíu mày nhìn một chút, sau đó tâm thần lập tức kịch chấn.
- Mẹ nó!
- Đây không phải lão đầu tử nhà ta à?
…
Bên ngoài, thay đổi đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt rất lâu.
Mà ngay cả đại chủ bá Thần Võ thì lúc này cũng không biết nói gì cho phải.
Tròn không quay về!
Ai biết Thần Bảng lại trực tiếp chạy ra khỏi màn sáng chứ?
Bọn chúng lại giống như ưu ái người của thành Vân Tiêu?
Lúc này, bốn vị Chưởng Đạo giả trong hư không cũng đang ngây người.
Mấy người Cực Dương Đạo Nhân thật sự không thể hiểu được vì sao lại xảy ra chuyện như thế.
Thần Bảng bị động tay chân à?
Không, chuyện này căn bản không thể nào.
Đây chính là thần vật do chín vị Đạo Thủ của Thần Triều biến thành, sao có thể bị người khác động tay chân được?
Bọn hắn không hiểu nổi, duy nhất có thể hơi tiếp nhận chắc chỉ có một mình Cực Dương Đạo Nhân.
Bởi vì Dương Thi Mạn đã được Thần Bảng chọn trúng.
Có lẽ vì có quan hệ với Diệp Long.
Mà lúc này, các thiên tài ở trên Thang Trời cũng không biết làm sao.
Bọn hắn nhìn mấy người Diệp Hoàng như rơi vào trạng thái ngủ say, còn có một Thần Bảng cuối cùng còn sót lại trên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.