Chương 510: Thôn Phệ.
- Chúng ta nhanh giải tán những người xung quanh đi để tránh xuất hiện hậu quả không thể biết trước.
Cực Âm Thiên Nữ nói.
Mấy người gật đầu, sau đó dưới sự ra mặt của Cực Dương Đạo Nhân, đẩy lui đại quân trực tiếp của Thần Võ, còn có đám người quan sát ở khoảng cách gần ra xa.
Chỉ lưu lại cường giả phía trên Tiên Đế để phòng ngừa vạn nhất.
Sau đó, đám người lẳng lặng chờ đợi.
Bọn hắn không cách nào đi vào trong màn sáng của Thang Trời cho nên bây giờ chỉ hy vọng, mấy người Diệp Hoàng có thể mau chóng tỉnh lại, ngăn cản Tù Thiên.
Mà lúc này, trong một thế giới tràn đầy kim quang.
- Cha ta… Thật sự đã nói như vậy à?
Diệp Hoàng nhìn cô gái trước mặt, trên mặt vẫn mang theo vẻ nghi hoặc như cũ.
Khi nữ tử lấy chân dung của Diệp Tùy Phong ra, nàng đã rất chấn động.
Diệp Hoàng nghe nữ tử này nói, mới chậm rãi hiểu rõ chuyện xảy ra.
Thần Bảng đúng là đến từ Thần Triều Mục Tiên, hơn nữa còn là chín vị Đạo Thủ của Thần Triều biến thành.
Vị nữ tử này chính là Đạo Thủ thứ nhất.
Mà sở dĩ bọn hắn làm như thế chính là vì tiếp tục đối phó với Thần Sáng Thế bị phong ấn ở trung tâm Tiên giới, giúp sinh linh của Tiên giới tìm kiếm một tia khả năng sinh tồn trong đại kiếp.
Mà trước khi hóa thành Thần Bảng, Thần Đế đã cho mỗi người bọn hắn một phần danh sách và chân dung của mỗi người trong danh sách đó.
Trừ cái đó ra còn có một tấm chân dung của Diệp Tùy Phong, dùng để làm cầu nối giúp hai bên dễ dàng tin tưởng nhau hơn.
Người của mười triệu năm trước, lại đã từng nhận biết một người của mười triệu năm sau, nghe qua thật sự là quá kỳ huyễn.
- Đúng vậy.
Nữ tử gật đầu nói:
- Đại kiếp Sơ Thủy Địa chính là ở trung tâm của Tiên giới.
- Chúng ta lưu lại tiên đoán đã bị Thần hội Sáng Thế thay đổi, bọn hắn tụ tập vạn linh của Tiên giới đến đại vực Thái Âm và Thái Dương chỉ vì muốn một lần diệt hết tất cả.
Diệp Hoàng chau mày, những tin tức này thật là quá dọa người.
Tất cả mọi người đều đang nói, chỉ có trung tâm Tiên giới mới có được một chút khả năng sinh tồn trong tai kiếp.
Nhưng bây giờ, không ngờ lại là ngược lại?
- Chuyện này rất khó làm cho người ta tin tưởng.
- Nhưng cho dù ta tin thì những người khác cũng không nhất định sẽ tin.
Diệp Hoàng nói.
Nàng không thể nào sau khi ra ngoài, chỉ dựa vào một câu của mình đã làm cho hàng tỷ sinh linh rút khỏi trung tâm Tiên giới.
- Chỉ dựa vào ngươi một người đúng là tương đối khó khăn.
- Nhưng ta vừa phát hiện, trong danh sách Diệp Tùy Phong đưa ra có tám người đều đang ở đây.
Nữ tử nói xong, mở ra tay cầm, hai chùm sáng xoay chầm chậm trong lòng bàn tay nàng.
Một cái là màu xám, một cái khác là màu xanh.
- Đây là khí Thái Sơ, còn có đạo pháp bản nguyên tính mạng của ta.
Nàng chậm rãi nói:
- Bọn chúng có thể làm cho ngươi lập tức đột phá đến cấp bậc Đế Thượng.
- Vận khí tốt thì đăng lâm Chưởng Đạo giả cũng phải không thể nào.
- Tám vị Đế Thượng, cho dù cố gắng xuất thủ thì cũng có thể che chở một bộ phận rất lớn sinh linh.
- Như vậy đã đủ rồi.
Diệp Hoàng nhìn chùm sáng trong tay nữ tử, vẻ mặt có chút phức tạp.
- Các ngươi vượt qua mười triệu năm, thậm chí hi sinh chính mình chỉ là vì bảo toàn sinh linh của vạn giới sao?
Ánh mắt của nữ tử đầy hờ hững.
- Sinh linh của vạn giới, bao gồm ta và ngươi chỉ đều là những quân cờ mà thôi.
- Chúng ta có thể làm chính là liều mạng cố gắng đến cuối cùng để tìm được thứ không thể nào tồn tại kia.
Diệp Hoàng yên lặng.
Nàng mới sống không đến trăm năm, rất khó lý giải triệt để đối với cách cục như vậy.
- Đi thôi.
Nữ tử đẩy hai viên quang cầu về hướng Diệp Hoàng.
- Tương lai nằm trong tay các ngươi.
- Cố gắng nắm thật chặt.
…
Bốn vị Chưởng Đạo giả ra mặt rất nhanh đã giải tán toàn bộ sinh linh xung quanh, chỉ để lại chiến lực phía trên Tiên Đế phòng ngừa một ít chuyện không thể khống xuất hiện.
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí phía ngoài càng ngày càng ngưng trọng.
Trên mặt của Thần Võ và Xảo Nhi cũng treo đầy khẩn trương.
Bởi vì lúc này Tiểu Bạch còn đang ở trên lôi đài.
Chỉ tiếc, Tiểu Bạch vẫn đang ngủ say, âm thanh của bọn hắn lại không cách nào thông qua màn sáng truyền vào trong.
Bỗng nhiên, Thang Trời đang yên tĩnh lại hơi động.
Tù Thiên là người thu hoạch được Thần Bảng cuối cùng, nhưng lại là người mở mắt đầu tiên.
Một khí thế cường đại đến cực hạn ầm vang bộc phát!
Đó là khí tức của Chưởng Đạo giả!
……….
Trước mắt bao người, khí tức trên người Tù Thiên không ngừng tăng lên.
Vọt thẳng phá gông cùm xiềng xích Chưởng Đạo giả, leo lên vị trí cao nhất của Tiên giới.
Đám người Cực Dương Đạo Nhân nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt tái nhợt.
Không ngờ một nanh vuốt của Ma Thần lại đột phá đến cảnh giới Chưởng Đạo giả trước nhất, chuyện này cho dù là đối với Tiên giới, hay các thiên kiêu trên Thang Trời thì cũng không phải là một tin tức tốt.
- Hương vị của người Cực Đạo thật là không tệ!
Lúc này, vẻ mặt của Tù Thiên cực kỳ quái dị, giống như cười mà không phải cười, lẫn vào đó là vẻ điên cuồng nồng đậm.
Hắn ta liếm lấy bờ môi, theo trái tim nhảy lên, mạch máu màu đen trong người hắn ta lại không ngừng phun trào.
- Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn ngăn cản vận mệnh giáng xuống à?
Tù Thiên ngửa đầu, ánh mắt như nhìn xuyên qua màn sáng, khóa chặt bốn vị chưởng đạo giả ở bên ngoài.
- Chỉ lấy trứng chọi đá mà thôi!
Hắn ta nhếch miệng cười một tiếng.
Xúc tu lập tức nắm chặt bốn vị thiên kiêu đang bị quấn quanh.
Mấy người Âm Khải Hoàn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Một khí tức sinh mệnh bị rút ra từ trên thân thể bốn thiên kiêu, cuối cùng tràn vào trong cơ thể Tù Thiên.
- Tù Thiên đang thôn phệ bọn hắn!
Cực Âm Thiên Nữ kinh hô một tiếng, sau đó xuất thủ lần nữa, nàng muốn phá vỡ màn sáng.
Nhưng đáng tiếc, màn sáng này đến từ Thần Triều Mục Tiên, ngay cả nàng cũng không có cách nào phá vỡ nó.
Vẻ mặt Vương Lâm cũng tràn đầy âm trầm, Hoa Vương chính là cháu của lão!
Nhưng lúc này, lão chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người Hoa Vương bị Tù Thiên hút bản nguyên sinh mệnh, khí tức càng ngày càng suy yếu.
Trái lại, khí thế của Tù Thiên lại càng ngày càng cường thịnh.