Chương 526: Ta Đang Bắt Cá. Thế Nào, Ta Lợi Hại Không?
- Đáng tiếc.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, nhưng hắn cũng không nhụt chí, rất nhanh đã liếc tới một con cá lớn khác, ngang nhiên xuất thủ.
Kịch bản tương tự lại diễn ra, hắn cũng không thu hoạch được gì.
- Bắt cá khó như vậy à?
Hắn có chút ngây người, trong trí nhớ của hắn, những người tham gia chương trình sống nơi hoang dã chỉ cần tùy tiện xuống sông rửa chân cũng có thể giẫm chết hai ba con cá mà.
- Có thể là… Những người tham gia các chương trình đó đều có kỹ xảo đặc biệt.
Thu thập tâm tình một chút, Diệp Tùy Phong lần nữa xuất thủ.
Nhưng hắn vẫn thất bại.
- Hừ, ta cũng không tin!
Tính bướng bỉnh của Diệp Tùy Phong nổi lên, hắn thậm chí đi xuống chỗ nước cạn, cầm nhánh cây không ngừng tấn công.
Nhưng những con cá trắm cỏ đó giống như là tu luyện Lăng Ba Vi Bộ, mỗi một lần đều có thể né nhanh qua.
Thậm chí có một con cá lớn còn ở bên cạnh khạc nước về phía hắn.
Sau một lát, Diệp Tùy Phong cầm theo nhánh cây đi trở về trên bờ.
Sau một phen vận động kịch liệt, bụng hắn đã càng đói hơn.
- Nhất định là sách lược sai.
Bản thân Diệp Tùy Phong tỉnh lại trong chốc lát.
- Loại chuyện bắt cá này nhất định phải có kiên nhẫn.
- Ta phải ngồi xổm ở đây trước, sau đó tưởng tượng mình thành một hòn đá, cuối cùng mới lôi đình xuất thủ, như vậy chắc sẽ có thu hoạch.
- Được, cứ làm như thế đi.
Diệp Tùy Phong bị ý nghĩ thiên tài của mình khuất phục, sau đó hắn thật ngồi xổm ở trong bụi cỏ bên bờ, im lặng nhìn chằm chằm mặt nước.
- Tuế nguyệt vô tình, ta cứ mạnh khỏe.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một âm thanh giòn tan từ phía bên cạnh truyền tới.
- Ngươi ở đây làm gì?
Diệp Tùy Phong giật mình, sau đó xoay đầu lại.
Đó là một tiểu nữ oa tử bốn, năm tuổi, mắt to sáng lóng lánh, một bộ dáng cực kỳ ngây thơ.
- Ngươi đoán đi ~
Hắn vừa cười vừa nói.
Nữ oa tử cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nhìn Diệp Tùy Phong.
- Ngươi là tới đi ị?
Biểu lộ ngây thơ, phối hợp với lời nói kỳ quái, tương phản cực hạn lại có vẻ cực kỳ thú vị.
- Ha ha ha…
Diệp Tùy Phong kém chút cười đau sốc hông, nữ oa tử này thật là đáng yêu.
- Nào có, ngươi thấy ai đi ị mà còn mặc quần chưa.
Hắn chậm rãi đứng dậy, chứng minh mình trong sạch.
- Vậy ngươi đang làm cái gì?
Nữ hài hỏi lần nữa.
Diệp Tùy Phong duỗi cái lưng mỏi của mình.
- Ta đang…
Hắn vừa định giải thích, nhưng lại bởi vì ngồi xổm quá lâu, với lại đói bụng đã lâu nên bỗng nhiên chóng mặt lảo đảo lui lại, kém chút ngã sấp xuống.
Cũng may hắn tay mắt lanh lẹ, dùng nhánh cây chống đỡ thân thể của mình.
Chờ hắn ổn định lại, khi rút nhánh cây lên thì một con cá trắm cỏ béo tốt đang vùng vẫy trên đầu nhánh cây.
- Ngạch…
- Thấy chưa.
- Ta đang bắt cá.
………
Ở trong mắt nữ oa tử, Diệp Tùy Phong tiện tay ném đi đã bắt được một con cá lớn như vậy.
Quả thật quá lợi hại!
Trong đôi mắt thật to của nàng tràn đầy ngôi sao lấp lánh.
- Xem ra công pháp Hoá Đá Chờ Cá của ta vẫn rất có tác dụng.
Diệp Tùy Phong cũng có chút dương dương tự đắc, con cá này còn lớn hơn con cá mà những người tham gia chương trình cầu sinh giẫm chết, ít nhất cũng phải năng năm sáu cân.
- Ta nghe gia gia nói, cá trong con sông này đều cực kỳ ngon.
Tiểu nữ oa giòn tan nói, lại còn không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
- Ngươi muốn ăn không?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Muốn!
Nàng vội vàng gật đầu.
- Được!
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Ngươi chờ một lát, ta nghĩ biện pháp nấu chín nó.
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu nữ oa, Diệp Tùy Phong tiến vào lùm cây, nhìn bên trái một chút phải một chút, lấy sau cùng lấy mấy cây khô cạn nhánh cây, còn có một nắm sợi mềm thô đi ra.
- Coi chừng cá của chúng ta.
Diệp Tùy Phong nói xong, hắn tìm một chỗ đất trống ngồi xổm người xuống, bắt đầu dùng sức xoa động cành khô.
Tiểu nữ oa liếc con cá một cái, đã chết mất rồi có cái gì đẹp mà coi.
Nàng càng hiếu kỳ hắn đang muốn làm cái gì.
Thế là ngồi xổm ở bên cạnh, xem không hiểu nhưng dáng vẻ lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Diệp Tùy Phong nhớ lại hình tượng trong đầu, ra sức xoay tròn cành khô.
Chỉ chốc lát sau đã có vết than màu đen xuất hiện.
Không sai, hắn chính là đang đánh lửa.
Đây chính là một việc tốn nhiều sức.
Qua một đoạn thời gian, mồ hôi lớn như hạt đậu đã từ trên trán của hắn rơi xuống.
Cũng may, cành khô cực kỳ nể tình, khói xanh chậm rãi dâng lên.
Khi nhìn thấy một tia hỏa tinh, Diệp Tùy Phong vội vàng dừng lại, cẩn thận bỏ hoả tinh vào trong sợi mềm thô, sau đó nhẹ nhàng thổi.
Sau một lát, khói đặc cuồn cuộn.
Phốc một tiếng, một ngọn lửa từ từ dâng lên.
- Oa!
- Như vậy cũng có thể nhóm lửa à?
Tiểu nữ oa ở bên cạnh kêu lên sợ hãi, nàng chưa từng thấy cách làm như vậy.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Diệp Tùy Phong, càng ngày càng sùng bái.
Diệp Tùy Phong cực kỳ hưởng thụ loại sùng bái đơn thuần này, cười nói:
- Thế nào, ta lợi hại không?
- Lợi hại!
Tiểu nữ oa dùng sức gật đầu, hai đuôi ngựa không ngừng lay động.
Nhưng rất nhanh, trên mặt nàng lại nổi lên vẻ nghi ngờ.
- Thế nhưng, nếu như ngươi muốn nhóm lửa thì sao không dùng đá đánh lửa?
Nói xong, nàng lấy ra hai hòn đá màu đen nho nhỏ từ trong ngực.
Diệp Tùy Phong quay đầu, nhìn đá đánh lửa trong tay nàng, yên lặng thật lâu.
- Cái này…
- Bởi vì đánh lửa bằng cách này sẽ nướng cá thơm hơn.
- Ừm, đúng vậy.
Hắn tìm lý do sứt sẹo này ý đồ che giấu bối rối và im lặng của mình, cũng may tiểu nữ oa này tương đối đơn thuần, không hỏi quá nhiều.
Một lát sau, bờ sông nhỏ đã lượn lờ khói bếp, mùi thơm của cá nướng chậm rãi lan ra.
Diệp Tùy Phong đã sớm đói đến ngực dán đến lưng, sau khi nướng chín, hắn lập tức cầm nó xuống, phân gần một nửa cho nữ oa tử, sau đó bắt đầu ăn như hổ đói.
Mặc dù chênh lệch với đồ ăn Cốc U Lan làm mấy kỷ nguyên, nhưng lúc này, hắn chỉ cảm thấy con cá nướng sắp cháy này là mỹ vị nhân gian.
Tiểu nữ hài nói không sai, so với cá bình thường thì con cá này hoàn toàn đúng là cực kỳ ngon, với lại, nó còn mang theo từng tia linh lực.
Không có gia vị cũng ăn rất ngon.
Không cần một lát, hắn đã ăn xong phần của mình, ợ một cái thật dài.
Cả người thoải mái.