Chương 537: Phố Rèn Đồng Tế
- Thiên Công Ngự đến từ Vân Hạ Thiên Công Các, khởi nguyên của nó là gia tộc rèn đúc thánh sư Hồ gia.
- Công dụng của nó cực kỳ rộng khắp, lớn đến thành trì hoàng cung, nhỏ đến thiên gia vạn hộ đều có thể nhìn thấy bóng dáng của nó.
- Loại chúng ta trên mã xa này là Phong Hành Ngự, tính là một loại Thiên Công Ngự cấp thấp nhất.
Sau khi Đan Nhã giải thích xong, Diệp Tùy Phong cũng hiểu thứ này là gì.
Nói đơn giản thì nó chính là một loại đầu mối hạch tâm then chốt dung hợp các loại trận pháp, sử dụng nó nhanh nhẹn linh hoạt có thể sẽ thu được một vài hiệu quả không tưởng tượng được.
Phát minh rất thông minh, cũng rất thực dụng.
Với lại, không ngờ vẫn là Hồ gia.
Sao trước kia hắn lại không có ấn tượng gì với thế gia rèn đúc này chứ, là bắt đầu quật khởi từ khi nào vậy?
Trong lúc suy nghĩ, xe ngựa không ngừng tiến lên.
Rất nhanh, một tòa thành lớn đã xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người.
……..
Xốc lên màn cửa xe ngựa, một tòa thành lớn kỳ dị xuất hiện ở trước mặt Diệp Tùy Phong.
Không có tường thành, không có sông hộ thành, ngoài thành trì chỉ bao phủ một lồng ánh sáng khổng lồ, tản ra trận pháp ba động mãnh liệt.
Ở ngay phía trước bọn hắn là lối vào trận pháp, cũng là vị trí cổng thành.
Có xe ngựa, có tọa kỵ, cũng có một vài cự thú sắt thép không biết tên đang xếp hàng tiến vào.
Trừ cái đó ra, trên trời cao còn xây dựng một đài cao càng lớn hơn cả cửa thành trên mặt đất, mười mấy bảo vật phi hành tạo hình khác nhau đang tới lui trên đài cao đó.
Cảnh tượng này nhìn qua có một loại cảm giác khoa học kỹ thuật tương lai.
Nếu không phải kiến trúc trong thành đều là cổ hương cổ sắc thì Diệp Tùy Phong sẽ cho là mình đã đi tới thời đại khoa học kỹ thuật.
- Diệp công tử lần đầu đến thành Tứ Thanh à?
Đan Nhã lên tiếng hỏi.
Diệp Tùy Phong quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt nàng ấy mang ý cười không hiểu, mà Tiểu Thúy ở bên cạnh thì càng che miệng cười trộm.
Hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của mình rất giống một nhà quê chưa trải sự đời.
- Đúng vậy, lần đầu tiên.
Diệp Tùy Phong cũng không phủ nhận, cười nói:
- Trước kia rất ít gặp tọa giá nhiều chủng loại và chiến thuyền phi hành như vậy.
Đan Nhã gật đầu nói:
- Đây chính là lực ảnh hưởng của Thiên Công Ngự.
- Giống như Nguyên Thủy thần công, nó cũng thay đổi cuốc sống của mọi người.
- Nguyên Thủy thần công giúp mọi người tiến vào thời đại toàn dân tu luyện.
- Mà Thiên Công Ngự thì là ở phương diện cuộc sống cơ bản, mở ra một cánh cửa khác, giúp cho cuộc sống càng thêm đặc sắc.
Diệp Tùy Phong mỉm cười gật đầu.
Đan Nhã đánh giá Thiên Công Ngự rất cao.
Chuyện này làm hắn càng thêm cảm thấy hứng thú đối với Vân Hạ Thiên Cung Các và Hồ gia.
Tới gần cửa thành, tốc độ của đội xe dần dần chậm dần, xếp sau đội ngũ thật dài.
Thành Tứ Thanh là một tòa thành lớn có phạm vi ngàn dặm, hiện tại mật độ nhân khẩu rất lớn, nó phồn vinh hơn thành Vân Tiêu lúc trước rất nhiều.
Sau khi đợi ở cửa thành gần nửa canh giờ, một đoàn người mới thuận lợi vào thành.
- Đa tạ tiểu thư đã cho ta đi chung.
Sau khi vào thành, Diệp Tùy Phong lựa chọn cáo từ.
- Diệp công tử mới đến, có chỗ nào để đi chưa?
Đan Nhã nhẹ giọng hỏi.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Ta muốn đi một nơi tên là phố rèn Đồng Tế.
Lúc ấy, Thôi lão hán đưa cho của hắn lệnh bài thân phân, phía trên khắc ấn chính là phố rèn Đồng Tế.
Đan Nhã hơi kinh ngạc.
- Công tử là thợ rèn à?
Diệp Tùy Phong cười nói.
- Cũng không hẳn, ta chỉ đến đó để thử vận may thôi.
Đan Nhã gật đầu:
- Vậy ta chúc công tử tiền đồ như gấm.
Diệp Tùy Phong chắp tay:
- Sau này còn gặp lại.
Nói xong, hắn lập tức nhảy xuống xe ngựa, cáo từ rời khỏi.
Đan Nhã yên tĩnh nhìn bóng lưng Diệp Tùy Phong chậm rãi biến mất trong đám người.
- Tiểu thư, ngươi thật động tâm rồi à?
Tiểu Thúy cười đùa xông tới:
- Vậy sao ngươi lại thả hắn đi.
- Hắn chẳng qua chỉ là một tu sĩ Thông Mạch cảnh, chúng ta trực tiếp cưỡng ép bắt hắn trở về không được à?
Đan Nhã trợn mắt nhìn Tiểu Thúy.
- Đừng nói mò.
- Ta chẳng qua là cảm thấy… Trên người hắn có một loại khí chất cực kỳ kỳ lạ.
- Loại cảm giác này không nói rõ được, ở bên cạnh hắn, sẽ cho người không tự chủ được bình tĩnh trở lại.
Tiểu Thúy cắt một tiếng.
- Thôi đi, ngươi chính là coi trọng bộ dáng tuấn tú của người ta, nếu hắn sinh ra ở thành Tứ Thanh thì tuyệt đối có một chỗ cắm dùi trong tứ đại mỹ nam.
Đan Nhã bất đắc dĩ lắc đầu.
- Được rồi, đi thôi.
- Vĩnh Tường Môn tổ chức giải thi đấu Ngộ Đạo sắp bắt đầu, nghe nói lần này là do thượng tông của Vĩnh Tường Môn là Thanh Lan Tông dẫn đầu, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
- Với lại… Ta luôn cảm giác, vẫn sẽ gặp lại Diệp Tùy Phong lần nữa.
…
Thành Tứ Thanh khí thế ngất trời, trên đường cái người đi đường đông đảo, hai bên toàn bộ đều là đủ loại cửa hàng, bao hàm toàn diện, cái gì cần có cũng có.
Diệp Tùy Phong vốn muốn đi nếm thử đậu hủ của thời đại này, kết quả phát phát hiện trên người mình không có đồng nào, chỉ có thể lắc đầu bỏ đi.
Sau khi nghe ngóng, hắn tìm được vị trí của phố rèn Đồng Tế.
Nơi này hơi vắng vẻ một chút, nhưng người cũng không ít.
Một con Thiết Ngưu to lớn, cao khoảng năm sáu mét đứng sừng sững ở trước cửa phố rèn.
Rất nhiều người đều đang tụ tập lại đây.
Diệp Tùy Phong cũng đi lên phía trước, nhìn Thiết Ngưu cả người lóe ánh sáng.
Thiết Ngưu cơ bắp cuồn cuộn, các loại chi tiết trên người rõ ràng rành mạch, mặt mày sinh động, tự nhiên mà thành.
Không hổ là công nghệ rèn đúc, nếu không tuyệt đối không thể nào đúc thành một tác phẩm mỹ nghệ đầu hàng như thế.
Khi Diệp Tùy Phong đang thưởng thức, hai người trẻ tuổi bên cạnh đối thoại hấp dẫn lực chú ý của hắn.
- Đây chính là tác phẩm đắc ý nhất của đại sư Hoàng Kình!
Một thiếu niên vuốt ve Thiết Ngưu, giống như triều thánh, chỉ có điều chỗ hắn đang vuốt ve lại hỏi không thích hợp.