Chương 564: Chờ Một Chút, Linh Dịch Của Ta Đâu?
- Không phải suối nước nóng gì kia.
Văn Ngạn giới thiệu, nhưng vẫn không quên nghiêng qua Diệp Tùy Phong một chút.
- Ao Nguyên Dịch có tác dụng rèn luyện cơ thể, rèn luyện linh hồn, thanh minh linh đài, cho dù là đệ thử nội môn thì một năm cũng chưa chắc có thể tới đây một lần.
- Đây là ca ngợi đặc biệt của Vĩnh Tường Môn đối với các ngươi.
Văn Ngạn nói xong, đám người lần nữa trở nên kích động.
- Ta từng nghe người nói Ao Nguyên Dịch này đúng là một cơ duyên lần không tầm thường. Nếu may mắn thì đột phá cảnh giới ở đây cũng không phải là chuyện không thể nào.
Diệp Tùy Phong cũng khẽ gật đầu, phương diện lôi kéo lòng người thì Vĩnh Tường Môn này làm cũng không tệ.
- Tốt, chỉ có thời gian nửa canh giờ, các ngươi phải bắt được cơ hội khó được lần này.
Văn Ngạn vừa cười vừa nói.
Sau một lát, mười người bao gồm cả Diệp Tùy Phong đều tiến vào trong ao Nguyên Dịch, đều mặc quần áo.
Đám người lập tức khoanh chân nhập định, cố gắng thu nạp linh khí như hóa thành thực chất xung quanh, ngoại trừ Diệp Tùy Phong.
Sau khi hắn tùy tiện hấp thu hai lần thì ngừng lại, suy nghĩ chuyện khác.
Hắn tu luyện là không có bình cảnh, theo lý mà nói, chỉ cần linh khí sung túc thì đột phá đến cảnh giới Tiên Đế cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Chỉ có điều nghĩ đến tới Tiên Đế, cần có linh khí thì căn bản là không có cách đánh giá.
Tất cả linh khí trong ao Nguyên Dịch nhiều nhất chỉ có thể đủ cho hắn đột phá đến cảnh giới Hiển Thánh mà thôi.
Trực tiếp đột phá?
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ, thôi được rồi, hôm qua hắn vừa đột phá hai cấp, mà lại là thông qua vết kiếm để ẩn nấp.
Cho dù như vậy thì cũng được người xưng là yêu nghiệt.
Nếu hôm nay hắn lại đột phá mấy cấp thì không phải là yêu nghiệt nữa mà là biến thái không bình thường, có thể sẽ bị tóm lên cắt miếng nghiên cứu.
Hắn còn muốn bình thường tiến vào Thanh Lan Tông, tìm ra người khắc ấn vết kiếm kia nữa.
Từ bỏ như vậy à?
Cũng tính không ra, tìm linh khí không dễ dàng, với lại sau này đột phá cần linh khí sẽ càng ngày càng nhiều, miếng thịt đã đến miệng ném đi thật là đáng tiếc.
Diệp Tùy Phong suy nghĩ một lát, một ý nghĩ lóe lên trong đầu của hắn.
Thời gian nửa canh giờ, rất nhanh chuẩn bị kết thúc.
Đợi đến lúc sắp kết thúc, Diệp Tùy Phong mở mắt ra.
Sau đó hắn ở dưới nước đưa tay đưa ra ngoài, bắt đầu nắn pháp quyết.
Theo một cỗ đạo vận đãng xuất, linh dịch màu ngà sữa trong ao Nguyên Dịch bắt đầu nhanh chóng hội tụ về một phương hướng.
Trong chớp mắt, một viên linh đan màu vàng đã xuất hiện ở trong tay của Diệp Tùy Phong.
Hắn lặng lẽ thu lấy linh đan lại nhưng vẫn không dừng động tác của mình.
Linh dịch vẫn như cũ tụ tập với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Viên thứ hai, viên thứ ba.
Cũng chỉ trong thời gian mấy hơi thở, mười viên linh đan màu vàng đã bị Diệp Tùy Phong thu sạch lên.
Mà nồng độ linh khí trong ao Nguyên Dịch cũng giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đến cuối cùng, thậm chí ngay cả chất lỏng màu nhũ bạch cũng bắt đầu trở nên thanh tịnh.
- Keng!
Thời gian đã đến, Văn Ngạn mang theo nụ cười đi tới.
- Thế nào, các tiểu tử?
- Có hay không?!
Hắn đang cười, nhưng đã không còn cười được.
Nhìn ao Nguyên Dịch biến thành một ao nước bình thường, Văn Ngạn ngu ngơ tại chỗ.
- Chờ một chút, linh dịch của ta đâu?
Hắn thốt lên câu hỏi từ sâu trong linh hồn.
- Văn trưởng lão, linh trì nhà ngươi.
- Hình như hết rồi.
Diệp Tùy Phong nháy mắt nói.
…….
Văn Ngạn nhìn ao Nguyên Dịch biến thành nước trong, vò đầu bứt tai, làm sao cũng không nghĩ ra đến cùng là vì sao.
Hắn còn tự mình kiểm tra tình huống tu luyện của đám người một chút, phát hiện cũng không có cái gì bất thường.
Mặc dù có hai người đột phá tiểu cảnh giới, nhưng khẳng định không đến mức hấp thu toàn bộ linh dịch trong hồ này được!
Nháo quỷ à?
Hay thật giống như Diệp Tùy Phong nói, linh trì tự bị như vậy?
- Khụ khụ, lão Văn, đừng khổ sở, còn có thể lại sinh ra mà.
Diệp Tùy Phong an ủi nói.
Hạch tâm của ao Nguyên Dịch không ở chỗ linh dịch mà là địa thế tự nhiên nơi này.
Cho dù hóa thành nước trong thì không đến thời gian một tháng cũng sẽ một lần nữa phục hồi như cũ.
- Ta đương nhiên biết sẽ lại phục hồi.
- Chỉ có điều linh trì bị như vậy là chuyện lớn, nhất định phải biết rõ ràng nguyên do trong đó, miễn cho lại xảy ra chuyện giống vậy.
Văn Ngạn nghiêm túc nói.
Sau một lát, hắn khẽ thở dài, nhìn mấy người nói:
- Xét thấy lần này ao Nguyên Dịch xảy ra vấn đề, ta sẽ xin tông môn bồi thường cái khác cho các ngươi.
- Bây giờ đi về trước đi, tông môn đã làm tốt sắp xếp cho các ngươi.
Văn Ngạn nói.
Diệp Tùy Phong nhịn không được sờ lên mũi, có cần tốt như vậy hay không?
Thật ra lúc hắn bắt đầu giở trò thời thì mấy người đi cùng với hắn trên cơ bản hoàn thành tu luyện lần này, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với bọn hắn.
Nhưng Văn Ngạn lại còn muốn lấy thêm ra bồi thường.
Chuyện này khiến trong lòng của Diệp Tùy Phong cũng có chút băn khoăn, hắn cũng lần đầu làm chuyện loại này.
Trong lòng hắn thầm than, được rồi, trước khi rời khỏi Vĩnh Tường Môn lưu lại một ít gì đó làm bồi thường vậy.
Sau này, cho dù chết đói, chết ngoài cũng không làm loại này chuyện trộm gà trộm chó này nữa.
Về phần đột phá cần có linh khí thì sau này sẽ chậm rãi nghĩ biện pháp cũng không muộn.
Trong quá trình suy tư, Văn Ngạn mang theo đám người rời khỏi phía sau núi Vĩnh Tường Môn.
Đúng như Văn Ngạn nói, tông môn đã làm tốt an bài cho mười người bọn hắn.
Có người tiến vào phân các am hiểu binh khí, có người tiến vào phân các tinh thông đạo pháp, còn có người trực tiếp bị chọn vào đội chấp pháp.
Đan Nhã tiến vào trong một phân các của một vị chủ phong, địa vị so với những người khác thì cao hơn một chút, có điều vẫn thuộc về đệ tử nội môn.
Tất cả phân các đối ứng đều phái tới người tiếp dẫn, dẫn toàn bộ bọn hắn đi.
- Diệp công tử, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.
Rời đi thời điểm, Đan Nhã nói lời tạm biệt đơn giản với Diệp Tùy Phong.
Hai người có duyên gặp nhau, nhưng nhất định đi không thể đi cùng một con đường.