Chương 571: Liên Quan Éo Gì Đến Con Mẹ Mày?
- Chúng ta tiếp tục đi tới thôi.
Sau một lát, hai người rời khỏi gốc cây Cầu Nguyện, lần nữa đi về phía Tây Nam.
Trên đường đi, Nguyên Đức bỗng nhiên nói:
- Diệp sư đệ, ngươi lựa chọn phương hướng này, thật sự quá đúng!
- Ta có thể cảm giác được, nguyện vọng của ta cũng ở phía trước.
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm.
Gia hỏa này đến cùng đã cầu nguyện cái gì vậy?
……….
Lại là mấy ngày trôi qua.
Hai người Diệp Tùy Phong và Nguyên Đức từ từ chậm chạp tiến về phía Tây Nam.
Trên đường đi, bọn hắn thu hoạch rất nhiều tài nguyên tu luyện Huyền cấp trở lên, có thể nói là cực kỳ phong phú.
Chỉ tiếc không tiếp tục gặp được linh vật trân quý giống như Quả Cầu Nguyện.
Trong lúc đi đường, Diệp Tùy Phong lại “không cẩn thận” đột phá đến cảnh giới Khải Linh.
Tốc độ tu luyện đáng sợ như vậy làm cho Nguyên Đức thiếu chút đạo tâm bất ổn.
Hiện tại, hắn cũng hiểu rõ vì sao người trẻ tuổi vừa tiến vào tông môn chỉ có cảnh giới Pháp Tướng lại có thể thu được tư cách tiến vào bí cảnh Cầu Nguyện.
Loại thiên phú tu luyện này thật sự quá kinh khủng.
- Đáng tiếc không tìm được bảo vật Thiên phẩm trở lên, nếu không ta cũng có cơ hội đột phá một đại cảnh giới.
Sau khi hai người vừa tìm được một viên Linh Sâm phục dụng, Nguyên Đức cảm thán nói.
- Trước đó ngươi cầu một nguyện vọng giống vậy không được à?
Diệp Tùy Phong cười nói.
- Ngưng.
- Ngươi cũng đừng dụ dỗ ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết nguyệt vọng của ta là gì đâu.
- Cái thứ đó nói ra có thể sẽ mất linh.
Nguyên Đức hừ một tiếng nói.
Trải qua hơn mười ngày đồng hành, bọn hắn cũng quen thuộc hơn rất nhiều, nói chuyện phiếm cũng biến thành tùy ý hơn.
Nhưng Nguyên Đức nói xong, hắn lại phát hiện Diệp Tùy Phong đứng ở nơi đó không động, cũng không trả lời hắn.
- Này, ngươi sao thế?
- Ngươi đừng ép ta, cái đó thật nói không nên lời.
Nguyên Đức tưởng là Diệp Tùy Phong còn muốn tìm kiếm bí mật trong lòng mình.
Nhưng Diệp Tùy Phong ra hiệu hắn nhìn phía sau, nói:
- Chắc là chúng ta đã đi tới một nơi ghê gớm.
Nguyên Đức quay đầu, chỉ thấy ở chân trời phía xa có mấy trăm tảng đá khổng lồ đang lơ lửng trên bầu trời.
Bọn chúng xếp thành một hàng chỉnh tề, vẫn luôn lan tràn đến trên tầng mây.
Thác nước màu trắng rũ xuống, hơi nước phiêu tán phản chiếu ra cầu vồng bảy màu huyễn lệ.
- Ai da, đây là đâu vậy?
Nguyên Đức lập tức chấn kinh.
Diệp Tùy Phong không trả lời, nhưng trong cảm giác của hắn có vô số đường cong Nguyện Lực đang từ trên tầng mây bắn ra, lan tràn đến các ngõ ngách trong bí cảnh.
- Đi lên xem một chút sẽ biết thôi.
Diệp Tùy Phong nói.
Tiếp đó, hai người tăng thêm tốc độ, thuận theo cầu thang do tảng đá tạo thành tự nhiên, leo lên không trung.
Trọn vẹn qua một phút thời gian, bọn hắn mới xuyên qua tầng mây dày đặc, đi tới phía trên một vùng bình nguyên khổng lồ.
Nơi này giống như sát với bầu trời, khắp nơi đều là sắc trời hoa mỹ.
Với lại linh khí cực kỳ dồi dào, là một chỗ tu luyện rất không tệ.
Càng mấu chốt nhất là, ở phía trên vùng bình nguyên này, bọn hắn lần đầu phát hiện dấu hiệu có người hoạt động.
- Có đệ tử khác ở đây à?
Nguyên Đức đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lộ ra một tia mừng rỡ, cũng không biết đang cao hứng cái gì.
- Đi phía trước.
Diệp Tùy Phong có thể cảm giác được, Đỉnh Cầu Nguyện đang ở vị trí trung tâm của bình nguyên.
Hai người lần nữa tăng tốc tiến lên, không đến một lát đã đi tới một chỗ bị đồi núi vờn quanh.
Nơi này quả nhiên có mười bóng người đang đứng ở phía trên đồi núi.
Nhìn thấy có người lạ đến đây, có hai đệ tử mặc áo tím của Vĩnh Tường Môn lập tức bay tới.
- Nguyên Đức?
Một người cầm đầu rõ ràng sửng sốt một chút.
- Triệu Kiền Minh?
Nguyên Đức cũng hơi sững sờ, nhưng sau khi vẻ mặt trở nên khó coi.
Triệu Kiền Minh ôm ngực đứng lên, lấy tư thái nhìn xuống nhìn Nguyên Đức, nói:
- Ngươi cũng có tư cách tiến vào bí cảnh Cầu Nguyện à?
Nguyên Đức hừ một tiếng, chắp hai tay sau lưng, một bộ tư thái cao nhân.
- Liên quan éo gì đến con mẹ mày?
Diệp Tùy Phong đứng ở bên cạnh, nhìn hai người vừa gặp mặt đã kiếm bạt nỗ, nghĩ thầm quả nhiên cho dù có đoàn kết thì bên trong vẫn sẽ có không thể tránh khỏi tranh đấu.
- Bách Xuyên sư huynh ở đây, ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời, mau chóng rời khỏi.
Triệu Kiền Minh mặt không thay đổi nói.
Nguyên Đức lộ vẻ khinh thường:
- Hắn ở đây thì liên quan cái rắm gì đến ta?
- Cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua, trong bí cảnh Cầu Nguyện cũng có nơi bị cá nhân chiếm cứ.
Nói xong, hắn cùng với Diệp Tùy Phong, trực tiếp vòng qua đám người Triệu Kiền Minh, bay hướng về đồi núi phía trước.
Triệu Kiền Minh nhìn hai người tiến lên, nhưng cũng không có ngăn cản, ngược lại mang theo một tia biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác.
- Triệu sư huynh, ngươi không nhắc nhở nhóm bọn hắn một chút à?
Đệ tử bên cạnh lên tiếng nói.
Triệu Kiền Minh cười ha ha nói:
- Không phải ta đã nói bọn hắn rời khỏi à?
- Bọn hắn không nghe, ta có biện pháp nào?
- Thật chọc phải gia hỏa tàn bạo kia thì cũng không có liên quan gì đến chúng ta.
Sau một lát, Diệp Tùy Phong và Nguyên Đức đã đi tới phía trên đồi núi.
Linh khí và Nguyện Lực nơi này gần như như thực chất, trong cốc dưới chân núi tràn ngập đủ loại vòng xoáy năng lượng.
Khí tức của Đỉnh Cầu Nguyện chính là ở trong này.
- Người vừa rồi là ai?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Một đệ tử thân truyền của trưởng lão khác, bình thường rất không hợp với ta.
Nguyên Đức trầm giọng nói.
Diệp Tùy Phong quay đầu, phát hiện vẻ mặt của Nguyên Đức rất khó nhìn, thậm chí còn lộ ra một tia vẻ mặt sợ hãi.
- Vừa rồi nhìn ngươi rất dũng mãnh mà?
- Sao vậy, Triệu Kiền Minh kia rất mạnh à?
Hắn hỏi.
Nguyên Đức cắt một tiếng:
- Ta đương nhiên sẽ không sợ hắn!
- Chỉ có điều Bách Xuyên sư huynh chính là đệ tử thân truyền của chưởng môn, thực lực đã là Hiển Thánh đỉnh phong.
- Với lại từ trước đến nay hắn tương đối bá đạo, có hắn ở đây, chỉ sợ chúng ta rất khó đạt được lợi ích.
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra vì một người khác.
Hắn cười vỗ vỗ bả vai Nguyên Đức:
- Không có việc gì, có ta ở đây.
- Hắn dám đến ta sẽ dám đánh hắn.
Nguyên Đức miễn cưỡng cười cười, cũng không cho rằng Diệp Tùy Phong sẽ là đối thủ của Bách Xuyên.
- Phía dưới này đến cùng là cái gì?
Hắn cưỡng ép đổi chủ đề.