Chương 573: Linh Hồn Ấn Ký Ba Màu Nghịch Thiên
- Trước đó ta đã nói, ai tiến đến sẽ giết người đó!
Âm thanh của Lăng Vân lạnh lẽo, sát ý dần dần bay lên.
Nguyên Đức theo bản năng lui lại hai bước, thậm chí trên trán đã rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Diệp Tùy Phong cất bước, chặn giữa hai người.
- Muội tử, được rồi.
Hắn nhẹ nhàng bước lên, sát ý khóa chặt trên người của Nguyên Đức, lập tức toàn bộ tiêu tán không còn.
Lăng Vân lập tức nhíu mày, nàng căn bản cũng không chú ý tới tiểu tu sĩ Khải Linh sơ kỳ Diệp Tùy Phong này, nhưng không ngờ hắn lại phất tay đã giải trừ được Ý Chí Sát Lục của mình.
Với lại mặt đối với mình, hắn lại vẫn luôn giữ bộ dáng mây trôi nước chảy, không có chút vẻ sợ hãi nào.
Loại biểu hiện này, hoàn toàn khác biệt với các đệ tử khác của Vĩnh Tường Môn.
- Ngươi là ai?
Lăng Vân lạnh giọng hỏi.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Không khác ngươi lắm, cũng được chọn ra từ trong giải thi đấu Ngộ Đạo, vừa tiến vào Vĩnh Tường Môn.
Lăng Vân sững sờ.
Cũng là người dự thi?
Không ngờ hắn cũng được tiến vào trong bí cảnh Cầu Nguyện?
Nàng có chút đoán không được thực lực chân chính của Diệp Tùy Phong.
- Tránh ra đi, đây là chuyện giữa ta và hắn.
Lăng Vân nói.
Diệp Tùy Phong lắc đầu.
- Muội tử, sát khí đừng nặng như vậy, mọi người nhẹ nhàng nói chuyện tốt bao nhiêu.
- Tới, nắm tay cái nào.
Lăng Vân lập tức cười lạnh, trong mắt chợt lóe lên vẻ khinh miệt.
- Đừng tưởng rằng có chút quan hệ thì muốn lôi kéo làm quen với ta!
- Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn nắm tay ta à?
Nàng giễu cợt nói.
Nhưng sau khi nói xong, nàng lại phát hiện không khí xung quanh có chút kỳ quái.
Nguyên Đức há to mồm, trừng tròng mắt, một bộ dáng vẻ như cực kỳ bị rung động.
Mấy người Triệu Kiền Minh cũng sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt cực kỳ rung động, giống như nhìn thấy chuyện gì không thể xảy ra.
Ánh mắt mọi người thì đều hội tụ đến chỗ của nàng và Diệp Tùy Phong.
Lăng Vân hơi nghi ngờ, cúi đầu xem xét.
Chỉ thấy lúc này, tay của nàng ta đã nắm thật chặt tay của Diệp Tùy Phong, nhìn qua cực kỳ hữu hảo.
- Đúng rồi, như vậy mới tốt chứ.
Diệp Tùy Phong cười nói.
Vừa rồi, hắn đã làm một thí nghiệm.
Từ lúc mời Lăng Vân bắt tay, hắn đã lặng lẽ điều động một tia khí tức Linh Hồn ấn ký ba màu.
Linh Hồn ấn ký ba màu đúng là rất nghịch thiên.
Mặc dù Lăng Vân ngoài miệng nói không, nhưng thân thể của nàng ta lại sớm đã nghe theo chỉ lệnh của Diệp Tùy Phong, hai bàn tay của hai người nắm chặt với nhau nhau.
- Cút!
Lăng Vân đột nhiên chợt quát một tiếng, hất ra tay của Diệp Tùy Phong ra, sau đó nhanh chóng lui lại.
Tim nàng ta đập rộn lên, khí huyết cuồn cuộn.
Vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bị quấy nhiễu tâm thần à?
Không.
Tuyệt đối không thể!
Linh đài của mình thanh minh, không có chút dấu hiệu nào bị ảnh hưởng.
Vậy thì gia hỏa này, đến cùng đã làm cách nào, sao hắn có thể làm cho mình bất tri bất giác, chủ động tới nắm tay hắn được?
Lăng Vân kinh nghi bất định.
- Vừa rồi ngươi đã làm gì ta?
- Bắt tay giảng hòa, nếu không thì còn có thể làm gì?
Diệp Tùy Phong giang hai tay ra, một bộ dáng rất vô tội.
- Nói hươu nói vượn!
Vẻ mặt của Lăng Vân giận dữ, ngày thường, nam nhân khác chỉ cần liếc nhìn nàng ta một cái thì trong lòng nàng ta cũng sẽ sinh ra sát ý, sao nàng ta có thể chủ động tiếp xúc da thịt với một nam tử xa lạ được chứ?
Nhất định là hắn đã giở trò gì đó.
- Nếu ngươi đã không chịu nói.
- Vậy thì đi chết đi!
Vẻ mặt của Lăng Vân triệt để trầm xuống, khí tức Hiển Thánh đỉnh phong ầm vang bộc phát!
Khí thế đó khuấy động phong vân, cuồng phong gào thét, trong lúc mơ hồ càng có tiếng rống của cổ thú Hồng Hoang từ trong hư không truyền đến.
- Ta khuyên ngươi nên nghĩ cho rõ ràng.
Vẻ mặt Diệp Tùy Phong vẫn rất lạnh nhạt, chậm rãi nói.
- Ta chính là hậu duệ của Thần thú!
Lăng Vân gầm nhẹ, giữa lông mày rõ ràng xuất hiện một đạo văn màu vàng đất.
- Kẻ nghịch ta, chết!
Theo nàng ta gầm thét, đạo văn bắn ra ánh sáng màu vàng, một con Kỳ Lân khổng lồ đột nhiên xuất hiện, uy phong lẫm liệt, mang theo khí tức rất cuồng bạo, điên cuồng phóng về phía Diệp Tùy Phong.
- Mau tránh ra!
Nguyên Đức sợ hãi rống to.
Mà ngay cả đám người Triệu Kiền Minh ở xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bọn hắn không ngờ, không ngờ Lăng Vân lại vừa lên đã lấy ra thủ đoạn mạnh nhất, hiển hóa Thần Thú, bộ dáng như muốn đánh chết Diệp Tùy Phong.
Vẻ mặt đám người hoảng sợ, nghĩ thầm nàng ta có thể giết người đến nghiện, ngay cả bọn hắn cũng thu thập luôn hay không?
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Ngay khi Nguyên Đức vừa dứt lời thì Kỳ Lân đã nhào tới trước mặt Diệp Tùy Phong.
Miệng máu to lớn ngang nhiên mở ra!
Nguyên Đức nhịn không được nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy một màn kế tiếp.
Thế nhưng, hắn nhắm mắt chốc lát lại một nghe được một tiếng kêu thảm thiết, nhưng lại không có lần nữa nghe thấy tiếng rống giận dữ của Kỳ Lân.
Sau khi từ từ mở mắt, một màn xảy ra trước mắt làm cho hắn như bị sét đánh!
Chỉ thấy Kỳ Lân hung mãnh đáng sợ kia lúc này đang ngồi chồm hổm ở trước mặt Diệp Tùy Phong, giống như một con chó xù, le đầu lưỡi ngoắt ngoắt cái đuôi, thật giống như đang đòi hỏi đồ ăn.
Mà vẻ mặt Diệp Tùy Phong thì vẫn lạnh nhạt.
Hắn vuốt vuốt lông trên đầu Kỳ Lân, cầm ra một thanh đồ ăn vặt, ném vào miệng Kỳ Lân.
- Một viên đậu tằm một trăm triệu Tiên tinh.
- Trước nhớ kỹ.
- Đến lúc đó ta tự mình tìm lão tổ của các ngươi đòi lại.
……
Trong sơn cốc đột nhiên lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Khi Kỳ Lân khổng lồ ngửa mặt lên trời thét dài, lôi cuốn lấy uy thế thiên địa nhào về phía Diệp Tùy Phong, tất cả mọi người đều tưởng là tiểu tử không biết trời cao đất rộng này phải ngã xuống ở đây.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Thần Thú làm cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, không ngờ ở trước mặt Diệp Tùy Phong lại biến thành một con chó con nhu thuận, ngoắt ngoắt cái đuôi, ngay cả thể hình cũng co lại rất nhiều.
Cho dù đây chẳng qua là dùng huyết mạch Kỳ Lân huyễn hóa ra, cũng không phải là Thần thú chân chính giáng lâm, nhưng màn này cũng quá là khoa trương rồi!