Chương 577: Xuất Phát Đến Thanh Lan Tông.
Trêu chọc Lăng Vân à? Đừng đùa chứ.
Chỉ sợ bây giờ cô nương đó vừa nhìn thấy Diệp Tùy Phong sẽ quay đầu bỏ chạy.
- Được, ta sẽ chú ý.
Diệp Tùy Phong nói.
Sau đó, Văn Ngạn lại dặn dò một ít chuyện cần chú ý khi đến Thanh Lan Tông, sau đó mấy người mới tán đi.
Hai ngày sau, một chiếc chiến thuyền to lớn từ Vĩnh Tường Môn đằng không bay lên, phóng thẳng lên không trung.
Diệp Tùy Phong nhìn Vĩnh Tường Môn không ngừng thu nhỏ dưới chân, trong lòng của hắn hơi có chút cảm khái.
Một thế này, hắn nhất định không có cách nào lưu lại ở một nơi lâu dài, có lẽ trong một đoạn thời gian rất dài sau này, phiêu bạt cũng sẽ là giọng chính của hắn.
- Diệp sư huynh.
Một âm thanh ôn nhu từ phía sau truyền đến.
- Đây là lễ vật Nguyên Đức nói ta đưa cho ngươi, cảm ơn ngươi đã chiếu cố hắn lúc ở trong bí cảnh.
Diệp Tùy Phong quay đầu.
Người tới chính là Thiên Thiên.
Lần này, người mang bọn hắn đi đến Thanh Lan Tông, chính là sư tôn của Thiên Thiên, Ẩm Hương trưởng lão.
Cho nên Thiên Thiên cùng đi theo, tiếp tục lấy nhiệm vụ bảo vệ Lăng Vân.
- Lúc về nhớ giúp ta nói cảm ơn hắn.
Diệp Tùy Phong cười nhận lấy, đó là mấy Quả Cầu Nguyện, còn có một điển tịch luyện khí tương đối cao cấp.
Chuyện này làm hắn nhớ tới, mặc dù mình bị phân phối đến Luyện Khí các, nhưng ngay cả đi cũng chưa từng đi, có lẽ Nguyên Đức cũng chú ý tới chuyện này, cho nên mới chuyên môn chuẩn bị cho hắn một bản điển tịch luyện khí.
Thật có lòng.
- Những người khác đâu?
Diệp Tùy Phong ngắm nhìn bốn phía, phát hiện boong thuyền cũng chỉ có hai người bọn hắn.
Lần này, Vĩnh Tường Môn tổng cộng lựa chọn ra mười người đi Thanh Lan Tông, ngoại trừ Diệp Tùy Phong và Lăng Vân ra thì những người khác cũng là người chiến thắng được tuyển chọn ra thông qua giải thi đấu ngộ đạo ở từng thành trì.
- Đều đang bế quan tu luyện, bọn hắn không muốn buông tha bất kỳ một cơ hội gia nhập Thanh Lan Tông nào.
Thiên Thiên cười nói.
- Lăng Vân cũng đang bế quan à?
Diệp Tùy Phong hỏi, lấy thực lực của Lăng Vân chắc là đã chắc chắn có thể vào mới đúng.
- Nàng ta đang ở với sư tôn, còn có mấy ngày nữa, có thể sư tôn muốn giúp nàng ta tiến thêm một bước, đột phá Thiên Mệnh.
Thiên Thiên trả lời.
Nhưng vừa nói xong, nàng bỗng nhiên sững sốt một lát, sau đó cười nói:
- Thật sự là nói cái gì đến cái đó, sư tôn vừa rồi truyền âm cho ta gọi ngươi cũng đi qua đó.
Diệp Tùy Phong nhếch mi, đây có phải là thiên vị cho hắn không?
- Được, vậy thì đi thôi.
…
Sau một lát, Diệp Tùy Phong và Thiên Thiên cùng nhau đi tới tầng cao nhất của lâu thuyền.
Nơi này có một nữ tử cơ thể nở nang ưu nhã đang ngồi, Lăng Vân có được chuyết mạch Kỳ Lân cũng ở đây.
- Sư tôn.
- Ẩm Hương trưởng lão.
Hai người chào hỏi.
Lăng Vân xoay đầu lại, khi nhìn thấy Diệp Tùy Phong, vẻ mặt của nàng ta hơi đổi, sau đó nhanh chóng trở lại như cũ.
- Ừm.
Ẩm Hương mỉm cười, ra hiệu Diệp Tùy Phong và Thiên Thiên ngồi xuống.
- Ta nghe trưởng lão Văn Ngạn nhắc đến ngươi, hắn đánh giá cực kỳ cao đối với ngươi.
Giọng nói của bà giống như thiên thiên, cũng rất ôn nhu làm cho cho thể xác tinh thần của người ta vui vẻ, giống như một đại tỷ tỷ nhà bên.
- Vẫn tốt chứ, bình thường.
Diệp Tùy Phong nói.
Ẩm Hương cười nói:
- Nếu như trong hai tháng đột phá hai đại cảnh giới cũng chỉ là bình thường, vậy trên đời này sẽ không có hai chữ thiên tài nữa.
Diệp Tùy Phong nhún vai.
Thật ra ngẫm lại, lúc ấy Tiểu Bạch chỉ dùng mười năm đã đột phá cấp Tiên Đế thành công, nếu so với con bé, mình như vậy cũng không tính là quá khoa trương.
- Chuyến đi Thanh Lan Tông lần này, chúng ta đại biểu là Vĩnh Tường Môn.
Ẩm Hương tiếp tục nói:
- Mặc dù ngươi với Lăng Vân tiến vào Thanh Lan Tông cơ sẽ rất lớn, nhưng nếu như biểu hiện càng xuất sắc thì sẽ càng có thể nhận được chú ý, đến lúc đó tài nguyên cũng sẽ nhiều hơn.
- Vĩnh Tường Môn cũng sẽ bởi vậy mà được lợi.
- Cho nên, ta cực kỳ hi vọng các ngươi có thể biểu hiện tốt một chút ở Thanh Lan Tông.
- Trong quá trình này, nếu như có gì cần thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ dốc hết toàn lực giải quyết giúp các ngươi.
Lời nói này, nói cực kỳ ngay thẳng.
Thực lực của hai người Diệp Tùy Phong và Lăng Vân, ở một mức độ nào đó cũng chính là đại biểu cho thực lực của Vĩnh Tường Môn.
Nếu hai người biểu hiện xuất sắc thì cũng sẽ được Thanh Lan Tông xem trọng.
Đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi.
- Ta sẽ cố hết sức.
Diệp Tùy Phong nói:
- Nhưng loại chuyện này, ngươi chắc là càng chú ý Lăng Vân một chút, nàng ta mới là người mạnh nhất trong nhóm người chúng ta.
Hắn dẫn chủ đề tới trên người Lăng Vân.
Muốn đánh ra thanh danh thì hắn nhất định phải xuất đầu lộ diện.
Loại chuyện cao điệu đó không phải phong cách của Diệp Tùy Phong.
Lăng Vân thì liếc Diệp Tùy Phong một cái, vẻ mặt nàng ta thay đổi nhưng vẫn không nói gì.
- Lăng Vân, là vương bài của chúng ta.
Ẩm Hương lắc đầu nói:
- Con bé phải đi tranh đoạt đầu danh.
- Như không phải bắt buộc thì ta cũng không muốn để thực lực của con bé bại lộ ở trước mặt mọi người sớm như vậy.
- Cho nên tại lúc mới bắt đầu nhất, ta muốn ngươi thay con bé xử lý việc nhỏ, có thể chứ?
Diệp Tùy Phong giật mình, thì ra là muốn để cho mình làm người đứng thứ hai, nhờ vào đó che giấu thực lực chân chính của Lăng Vân.
Ý nghĩ ngược lại là rất tốt, bại lộ thực lực càng muộn thì sẽ càng có thể đánh người khác trở tay không kịp.
- Coi như là ta cầu ngươi.
Ẩm Hương nói xong, đưa tới một trữ vật giới chỉ.
Diệp Tùy Phong mở ra xem, lập tức nhíu mày.
1 triệu viên linh thạch thượng phẩm, còn có hai quyển điển tịch công pháp Địa cấp cực phẩm, đối với Vĩnh Tường Môn thì đây cũng là một số lượng cực kỳ lớn.
- Dễ nói.
Diệp Tùy Phong mỉm cười, thản nhiên nhận lấy chiếc nhẫn.
Không nhận thì phí.
Về phần Lăng Vân… Chắc là nàng ta sẽ cực kỳ nghe lời.
……..
Một đoạn thời gian sau đó, mọi người đều đi trên đường.
Diệp Tùy Phong buồn bực ngán ngẩm, mấy ngày qua, ngoại trừ Thiên Thiên ra thì trên cơ bản hắn chưa nhìn thấy người nào khác.
Mọi người đều suốt ngày ở trong phòng tu luyện của mình, điên cuồng tu luyện.
Ngay cả Lăng Vân cũng cả ngày ở với Ẩm Hương trưởng lão, không biết đang lén lút làm những chuyện gì.