Chương 07: Thân thế không đơn giản.
Mấy ngày rồi mới được bữa no nê thế này, thể lực tức thì khôi phục không ít, ăn no đâm uể oải, Lãnh Nghệ thỏa mãn vặn người, lên mặt quan lão gia nói:” Lấy đèn lồng, soi đường cho bản huyện, bản huyện muốn đi nhà xí.”
“ Vâng, vâng.” Tiểu nhị Mặt Ngựa mau mắn đi lấy đèn lồng, tay cầm đi trước chiếu sáng cùng Lãnh Nghệ xuống lầu, đi ra hậu viện:
Lãnh Nghệ vừa được tiểu nhị Mặt Ngựa soi đèn dẫn xuống dưới thì có một người cúi đầu đi nhanh qua, Lãnh Nghệ tránh đường, thuận miệng nói một câu:” Nơi này trời tối, để ý.”
Không ngờ đó là người trung niên từng xuất hiện ở trong phòng kia, hắn ta hơi ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Nghệ, cứ như muốn xác nhận điều gì đó, sau đó lại rảo bước đi nhanh qua bên người y, không nói không rằng.
Người này đi tới đại sảnh, kiếm cái bàn trong góc ngồi xuống, trên bàn bày một đĩa thịt trâu chín, một đĩa đỗ tương, một chén nhỏ, một chén rượu và đôi đũa.
Mặc dù hắn ta gắp từng hạt đỗ tương cho vào miệng, nhai rôm rốp, nhưng tâm trí lại ở chỗ khác, chẳng hề giống hưởng thụ món ngon, khóe mắt dùng chén rượu che đậy, nhìn về phía hậu viện.
Cuộc sống về đêm thời Tống không kém, do không có giới nghiêm, đêm xuống còn náo nhiệt không thua gì ban ngày, có chợ đêm suốt mở tới sáng, rộn ràng nhộn nhịp. Tất nhiên sự náo nhiệt đó cũng chỉ diễn ra ở phạm vi rất rất nhỏ, thành Ba Châu chia thành mười phần thì quá chín phần là tối thui chẳng có một ánh đèn. Cái khách sạn này cũng có thể coi là loại lớn ở Ba Châu rồi, đại sảnh phía dưới cũng kiêm luôn kinh doanh chợ đêm, mặc dù là nửa đêm canh ba nhưng khách không ít, một nửa số ghế ngồi có khách, lớn tiếng nói chuyện, phần đông đã uống say.
Không bao lâu sau Mặt Ngựa dẫn Lãnh Nghệ từ hậu viện về, Lãnh Nghệ đi qua đại sảnh, dậm chân nói:” Ài, mưa tuy không to, nhưng rơi cả ngày, mặt đất toàn là bùn, các ngươi cũng phải dọn dẹp đi chứ, xem chân bản huyện toàn bùn.”
Mặt Ngựa cười nịnh:” Vâng vâng, đại lão gia nói đúng ạ, mai tiểu nhân sẽ nói với chưởng quầy.”
Lãnh Nghệ hừ mỗi một tiếng, bắt chước mấy vị quan lão gia ở trong phim cảnh, phất ống tay áo, đi khuỳnh chân bệ vệ, tới cầu thang nhấc vạt áo lên, vững vàng lên lầu.
Người trung niên ở đại sảnh mặt đầy hoang mang, tựa như gặp một vấn đề không hiểu, hắn ta nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nghệ suốt. Tay cầm chén rượu hồi lâu lưng không uống, cuối cùng cầm bầu rượu lên uống cạn rồi hô tính tiền.
Tính tiền xong người trung niên cũng đi lên lầu, thì ra hắn ta cũng sống ở nơi này.
Tới tầng hai người trung niên men theo hành lang dài đi vào sâu vên trong, qua từng gian thượng phòng vẫn không ngừng, cho tới khi đứng trước cửa phòng Lãnh Nghệ ở cuối hành lang, căn phòng rẻ tiền nhất ở tầng hai. Liếc mắt sau lưng không có ai, gõ gõ cửa.
Bên trong có tiếng bước chân, sau đó cửa mở ra.
Lãnh Nghệ đứng ở cửa, nhìn thấy người trung niên thì mặt lộ vẻ sợ hãi:” Là ngươi.”
Người trung niên đi thẳng vào phòng không khách khí gì, đóng cửa lại, thần sắc rất phức tạp, nghi hoặc xen lẫn cả vui mừng:” Trước đó ngươi giả chết à?”
Lãnh Nghệ chỉ nhìn hắn ta, không nói gì cả.
Người trung niên chắp tay sau lưng, đi tới cái bàn tròn ngồi xuống, chẳng thèm để ý tới Lãnh Nghệ, như một con báo săn đi qua một con dê đáng thương đã định sẵn không còn đường để chạy.
“ Xem ra ngươi cũng là người thông minh đấy, nếu như đã giả chết qua mắt được ta, vậy thì nên tranh thủ thời gian mà chạy đi, vì sao còn ở lại đây? .... À, ngươi cho rằng đã lừa được ta, nghĩ rằng ta tin ngươi chết thật, cho nên đi rồi không quay về nữa chứ gì? Nếu thế ngươi ở lại đây lại thành nơi an toàn nhất, đúng không? Không ngờ ta không đi, ha ha, ta vốn định đi ngay đấy, nhưng trời mưa rét thế này, ở thêm một đêm, mai đi nhanh không sao, xem ra ở lại là đúng, đây gọi là người tính không bằng trời tính, ha ha ha.”
Lãnh Nghệ vẫn không nói gì cả.
Người trung niên lại nói:” Được rồi, nếu như ngươi đã chưa chết, vậy chúng ta tiếp tục đi, ngươi đã nếm thử thủ đoạn của ta rồi đấy, muốn sống không được muốn chết không xong đúng không? Mặc dù ngươi rất cứng cỏi, sống chết không nói, có điều ta tin ngươi nhất định sẽ thay đổi chủ ý thôi.”
“ Ngươi muốn ta nói cái gì?” Lãnh Nghệ rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng hơi run:
Người trung niên nhíu mày:” Tội gì phải thế, chẳng nhẽ ngươi muốn tiếp tục nếm thử thủ đoạn bức cung của ta? Nói cho ngươi biết, thủ đoạn trước đó chỉ là mở đầu thôi, còn nhiều trò hay chưa dùng lắm.”
Nói rồi tới trước mặt Lánh Nghệ, giơ ngón trỏ lên chìa vào huyệt thiên trung:” Lần trước ngươi nhận một chỉ của ta vào đây không chịu nổi giả chết, giờ chúng ta tiếp tục ở đó nhé ... Ta hỏi ngươi lần cuối ... Thứ đó ở đâu?”
Lãnh Nghệ càng hoảng sợ, không ngờ người mình giả mạo lại có thân thế phức tạp tới mức này, lảo đảo lùi về sau, lưng dựa vào cửa, không còn đường lui nữa rồi.
Người trung niên thấy y đã sợ hãi tới mức này mà còn không chịu nói gì thì gật gù:” Ngươi cứng cỏi lắm, không nói gì hết, ta bội phục đấy, thực sự bội phục! Có điều đây là chức trách của ta, ta không còn cách nào khác, đành tiếp tục tra tấn ngươi thôi .. Á ...”
Đột nhiên trong miệng hắn phát ra tiếng kêu nhỏ, ngắn và gấp, vì ngón tay hắn như đâm phải đá, thiếu chút nữa gãy luôn.
Gần như cùng lúc mạng sườn của hắn trúng cú đấm móc cực mạnh của Lãnh Nghệ, đau tới ngạt thở không kêu được tiếng nào.
Người trung niên không ngờ rằng cách đó không lâu tên huyện lệnh trẻ tuổi bị hắn hành hạ như một con chó lại dám phản kích lại mình, hơn nữa vừa nhanh vừa mạnh như thế. Hắn không có bất kỳ chút phòng bị nào, không kịp vận khí kháng cự thì người đổ gục xuống đất, người co quắp nôn ọe. Những món ăn chưa kịp tiêu hóa, thịt trâu, đỗ tương rang nôn ồng ộc ra ngoài.