Tri Huyện Giả Mạo

Chương 71: Con nợ khó đòi.

Chương 71: Con nợ khó đòi.


Liêu tri phủ nghe kể tình tiết vụ án mà kinh ngạc, đích thân đọc lời khai nhận, hồi lâu không nói gì, cuối cùng vỗ vai Lãnh Nghệ:” Không tệ, mặc dù quá thời hạn phá án rồi, nhưng là do nguyên nhân ngoài dự kiến, ngươi coi như vẫn phá án trong kỳ hạn. Tốt lắm! Ngươi bảo bộ đầu tới hình phòng kết án là được. Còn về phỉ tặc cướp ngục, bản phủ sẽ an bài tập nã.”
“ Vâng.” Lãnh Nghệ chắp tay:
“ Lãnh đại nhân, ngươi cho bản phủ một tin tốt, bản phủ cũng báo cho ngươi một tin tốt.” Liêu tri phủ hài lòng vuốt râu, cố tình đợi một lúc mới nói:” Vụ án mất tiền thuế của ngươi được phá rồi.”
Lãnh Nghệ hơi giật mình, bên ngoài tỏ ra vui mừng:” Ai, là ai trộm bác của ti chức?”
“ Một tên trộm già, kẻ này bị bộ khoái nha môn theo dõi rất lâu. Lần này lão ta lẻn vào khách sạn trộm thuế của ngươi, bị Thang bộ đầu của nha môn tri phủ phát hiện, truy đuổi tới hậu viện miếu thành hoàng. Khi tiến hành bắt giữ, bị lão ta ngoan cố kháng cự, Thang bộ đầu giết được lão, nhưng đồng thời vì trúng nhiều vết thương mà bỏ mình vì nhiệm vụ.”
À, ra là chuyện này, Lãnh Nghệ trải qua một đêm nhiều sự kiện, nhất thời đầu óc không tỉnh táo, suýt nữa tưởng bố trí của mình bị phát hiện cơ. Ra là thế, khi ấy Lãnh Nghệ ngụy tạo hiện trường hai kẻ đó giết lẫn nhau thôi, không tính xa tới vậy. Ai ngờ Liêu tri phủ lại chơi một chiêu, biến luôn Thang bộ đầu thành anh hùng bỏ mình vì nhiệm vụ. Thế này cũng tốt, Lãnh Nghệ đảo mắt một cái, cấp thiết thỏi:” Vậy tiền thuế của ti chức thì sao ạ, có tìm được không?”
Liêu tri phủ thở dài:” Đáng tiếc, ở hiện trường không phát hiện ra tiền thuế, hẳn tên trộm già kia còn có đồng bọn, đã mang đi rồi.”
Lãnh Nghệ thất vọng vô cùng, ôm đầu thống khổ.
“ Tiền thuế thiếu hụt không bù lại được, trừng phạt ngang tội tham ô, tới khi đó bản phủ không bảo vệ được cho ngươi đâu. Ngươi biết phải làm sao chưa?” Liêu tri phủ nói mà chẳng thấy Lãnh Nghệ phản ứng, bộ dạng đờ đẫn si ngốc, không ai ưa nổi, vẫn phải kiên nhẫn giải thích:” Bản phủ đã nhắc ngươi rồi, Hoàng chuyển vận sứ là quan lớn dễ nói chuyện. Tổ tiên ngươi tích đức mới gặp được quan viên tốt như thế, mau mau tới tìm chuyển vận sứ đại nhân, may ra thì còn đường sống.”
Đối diện với con đường sáng Liêu tri phủ chỉ cho mình, Lãnh Nghệ mặt như đưa đám:” Đại nhân, nhưng mà trong nhà ti chức có gì đáng tiền sớm bán sạch từ lần trước, chỉ còn hai bàn tay trắng, ngay cả tiền thuê trọ còn nợ khác sạn.”
“ Ngươi thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Liêu tri phủ tức giận phất tay đuổi khách:” Nếu thế thì bản phủ cũng không giúp gì được, Lãnh đại nhân, mời về.”
Lãnh Nghệ mang khuôn mặt xác chết trôi sông, cáo tử về khách sạn Âm Lăng, không khỏi sinh ra nghi vấn Liêu tri phủ rốt cuộc có vai trò gì trong chuyện này, Hoàng chuyển vận sứ có phải gây áp lực để mình giao "thứ đó" ra, vì ai chẳng biết mình tay trắng rồi, lấy cái gì mà hối lộ.
Về tới khách sạn rồi, y bảo Đổng sư gia an bài Tống bộ đầu dẫn toàn bộ tạo đãi về huyện Âm Lăng. Đám người này ở lại, toàn bộ chuyện ăn ở do y chi trả, y chịu không thấu. Mà đám này ở lại chỉ gây chú ý, không có tác dụng gì cả.
Người ở lại chỉ có Vũ bộ đầu và Đổng sư gia, số khác về huyện Âm Lăng hết.
Lãnh Nghệ làm đúng như lời y đã nói, trừ tới nha môn tri phủ ra thì y không đi đâu cả, cả ngày ở khách sạn tiếp tục nghiên cứu đống chữ nghĩa khó hiểu trong cuốn sổ chép tay của vị tri huyện kia, thi thoảng xuống đại sảnh khách sạn nghe khách tứ phương trò truyện quan sát cách sinh hoạt của người thời đại này, thu thập thêm thông tin cuộc sống xung quanh.
Người vui nhất là Trác Xảo Nương, chuyện bị bắt cóc gần như không còn để lại hậu di chứng gì, nhìn nàng vì chuyện nhỏ như thêm trà nóng cho mình mà tỏ ra tất bật, Lãnh Nghệ không nhịn được mỉm cười.
Đến trưa hôm sau, Liêu tri phủ dẫn Ngưu bộ đầu tới khách sạn Âm Lăng, tri phủ đại nhân tới khách sạn bái phỏng hạ quan, chưởng quầy khách sạn vừa nghĩ trong đầu đã hết hồn, thậm chí suy đoán thân phận Lãnh Nghệ phải chăng có gì đó đặc biệt, ánh mắt nhìn y cũng khác hẳn.
Nhưng mà Lãnh Nghệ thà không có đặc quyền này còn hơn, vì Liêu tri phủ vòng vèo chỉ có một chủ đề: Đã chuẩn bị lễ gặp mặt để bái kiến Hoàng chuyển vận sứ chưa?
Báo hại Lãnh Nghệ lại phải đóng giả bộ dạng đáng thương, y thấy gần đây diễn xuất của mình đang tiến bộ rõ ràng. Y bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, không có tiền nộp thuế, cũng chẳng quay về Âm Lăng vay tiền, cứ như thế ở lỳ trong khách sạn, đợi tri phủ đại nhân cách chức điều tra. Khiến Liêu tri phủ tức xìu khói mà không làm được gì.
Liêu tri phủ mỗi ngày tới khách sạn một lần, đều đặn như tới vấn an, tất nhiên ông ta không mặc quan phục rình rang, chỉ mặc thường phục lặng lẽ mà tới. Người ngoài chẳng biết chứ Giả chưởng quầy biết rõ lắm, bây giờ gặp Lãnh Nghệ thiếu điều quỳ xuống rồi, chẳng hiểu trong đầu tưởng tượng y thành nhân vật ghê gớm gì.
Cuối cùng ngày mùng 1 tháng Chạp đã tới, mỗi năm đây là ngày cuối cùng để nộp thuế.
Hôm đó vừa sáng sớm Lãnh Nghệ đã gọi Giả chưởng quầy tới phòng, lấy phiếu cầm đồ lục được từ tên trộm già, đưa cho Giả chưởng quầy:” Ta đem đôi chén rượu đồng gia truyền đi cầm đồ, thứ này rất đáng tiền, bây giờ ta cần tiền gấp, chỉ đành dứt bỏ.”
“Chúng ta cùng là người Âm Lăng, ta thấy ông cũng là người thật thà, cho nên hỏi ông có muốn mua không, nếu muốn thì đi chuộc về, trông mà trả cho ta một giá hợp lý, chỉ cần cao hơn giá cầm là được. Nếu không thì phiền ông giúp ta mang giấy cầm đồ này bán, lấy tiền về. Khấu trừ tiền phòng ta nợ ông, còn lại thì trả ta.”
Giả chưởng quầy nhận lấy, mấy ngày đầu tri phủ đại nhân liên tục tới đây, ông ta có lúc còn tưởng Lãnh Nghệ là khâm sai đại nhân gì cơ. Sau sai tiểu nhị Mặt Ngựa nghe ngóng, biết nguyên nhân liền hộc ba đấu máu, té ra là bị tri phủ tới đòi nợ, vị này đúng là số một rồi, nợ tiền tới mức tri phủ đại nhân ngày ngày tới đòi thật chưa từng có.
Hộc máu xong lại khóc, nghĩ tới tiền mà y còn nợ suốt từ lần trước, rồi tiền ăn ở nguyên một đám sai dịch nữa, tri phủ còn không đòi được thì mình đòi được không? Giả chưởng quầy cũng muốn cắt tóc đi tu quách.
Giờ nhận lấy giấy cầm đồ, hoài nghi lắm, còn thừa thì trả lại ngài sao, ấy là phải xem còn thừa không, ngài nghèo tới mức tiền tri phủ còn dám quịt thì đâu ra mà thừa.
Ông ta một mặt tính toán một mặt nhận lấy tờ giấy cầm đồ, bên trên tờ giấy có viết số tiền bán đứt cho tiệm cầm đồ, giá trị rất cao, vì thế mắt đảo tròn, có khi thứ này đáng tiền lắm, chuộc về rồi tính.
Nghĩ xong Giả chưởng quầy chạy đi ngay, khứu giác nhạy biến khiến ông ta nghỉ ra mùi lợi nhuận trong đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất