Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1207: Ngươi là Vu Nhai?

Gió rạch đứt người bọn họ, bởi vì gió vô hình nên người ngoài thấy máu kỳ lạ phun ra từ cơ thể mấy thanh niên kia. Có một thứ vô hình xuyên qua cơ thể bọn họ, mấy thanh niên chưa hét hết câu đã cứng ngắc té xuống đất, chết ngay tại chỗ.

- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .

Diệp Vũ Phong sợ muốn chết, tuy gã kiếm đạo thành thánh nhưng không có trái tim cường giả.

- Ngươi đã kiếm đạo thành thánh đúng không? Rút kiếm đi!

Vu Nhai không giết Diệp Vũ Phong trước tiên là muốn xem kiếm đạo thành thánh có hình dạng gì, hắn muốn biết kiếm đạo của gã như thế nào. Ngươi hỏi cùng là bán thánh sao Vu Nhai tự tin có thể giết Diệp Vũ Phong ngay? Đúng vậy, Vu Nhai tự tin như vậy đấy.

Vu Nhai tràn đầy kinh nghiệm giết người, chỉ tính trong chiến trường Lạc Thiên vương quốc sóng vai chiến đấu cùng Lý Thân Bá, Lữ Nham đủ giúp hắn thu hoạch nhiều thứ. Diệp Vũ Phong không có chút uy hiếp trong mắt Vu Nhai.

Lão tử từng giết cả thánh binh sư tam đoạn huống chi là một bán thánh? Nhờ lữ hành nên thực lực của Vu Nhai lại tăng tiến mấy bậc.

Mắt Diệp Vũ Phong sáng rực. Đúng rồi, ta có kiếm đạo thành thánh, người trước mắt chưa quay về Độc Cô gia nên chắc chắn không kiếm đạo thành thánh, cùng lắm là địa binh sư. Đa số kim bào toàn là địa binh sư, hắn chưa vào kiếm thần bí địa thì ta sợ cái gì? Gia chủ đã chính miệng nói tử tôn kim bào gia tộc khách khanh sẽ được đối xử bình đẳng.

Thanh niên xích mích quyết đấu, thế hệ trước không thể xen vào, không được thiên vị.

- Kim bào công tử, ha ha, ta cũng là kim bào, ta là kim bào nên không cần gọi ngươi là công tử nữa. Ha, bằng vào ngươi mà muốn giết Cửu Dương thiếu gia? Ngươi là cái thứ gì, không kiếm đạo thành thánh nữa là.

- Ngươi có thù với Cửu Dương thiếu gia đúng không? Ta xách đầu của ngươi đến trước mặt Cửu Dương thiếu gia chắc chắn sẽ được nhiều lợi lộc, mạnh hơn đầu đám Dị Ma nhân nhiều. Giết!

Có lẽ Diệp Vũ Phong bị áp lực quá lâu đột nhiên có chỗ trút ra nên gã khùng khùng, tràn trề cảm giác ưu việt.

Keng keng keng!

Vu Nhai không trả lời, chỉ giơ kiếm đón chào Diệp Vũ Phong. Tiếng leng keng vang lên.

Vu Nhai cảm nhận kiếm đạo thành thánh của Diệp Vũ Phong, thầm nghĩ:

- Kiếm đạo thành thánh, thì ra đây chính là kiếm đạo thành thánh. Đúng là có kiếm ý cường đại ẩn chứa bên trong, kiếm pháp của hắn cũng rất cao siêu, đến đâu đều là siêu thiên tài. Nhưng tại sao ta cảm giác kiếm đạo thành thánh của hắn rất yếu?

Mới đầu Vu Nhai còn cẩn thận đỡ đòn nhưng rồi chân mày hắn dần nhíu chặt.

Diệp Vũ Phong cảm giác trạng thái của Vu Nhai như phớt lờ gã, làm gã tức giận gầm lên:

- Chiến đấu với bán thánh như ta còn dám phân tâm? Chết đi!

Diệp Vũ Phong tung một chiêu tuyệt sát.

Keng!

Vu Nhai dễ dàng đỡ đòn, chân chất hỏi:

- Đây là kiếm đạo của ngươi sao? Tại sao yếu vậy?

Diệp Vũ Phong ngơ ngác, yếu? Gã là bán thánh mà yếu sao? Hình như yếu thật, sao kim bào kia có thể nhẹ nhàng đỡ được nhát kiếm của gã? Rõ ràng kim bào đó chưa kiếm đạo thành thánh. Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

Diệp Vũ Phong phát điên:

- Yếu, ta yếu, ngươi nói ta yếu sao? Ta đã kiếm đạo thành thánh, ta yếu cái gì? Chết đi!

- Ngươi nằm xuống đi, quá yếu, không dẫn dắt được gì cho ta.

Vu Nhai nhẹ quét Phong Doanh kiếm, vung vài đường kiếm cảm giác như không mang theo nhân gian khói lửa. Diệp Vũ Phong thậm chí không cầm được thanh kiếm, gã trượt chân té ngã. Vu Nhai nhẹ nhàng đạp Diệp Vũ Phong, mặc cho gã vùng vẫy cỡ nào cũng không dậy nổi.

Đường đường là bán thánh, không chiến đấu kinh thiên động địa, té ngã như người bình thường.

Dị Ma tộc vương, Tạp Lạc Đặc tướng quân há hốc mồm. Thế giới ánh nắng sáng sủa thật đáng sợ, nhưng Dị Ma tộc dã được cứu. Thanh niên trước mắt trông vô hại, tốt bụng. Nhưng rất nhanh biểu tình của Dị Ma tộc vương, Tạp Lạc Đặc tướng quân trở nên quái dị, nhân loại thật khó hiểu, mới rồi còn hờ hững mây bay sao trong phút chốc trở nên . . . Xấu xa?

Dị Ma nhân không biết Vu Nhai đang giao lưu với các binh linh, đặc biệt là Thôn Thiên kiếm linh.

Vu Nhai thầm hỏi:

- Thôn Thiên kiếm lão bà, tại sao kiếm đạo thánh giai của hắn yếu như vậy?

Nhưng Thôn Thiên kiếm linh không trả lời, binh linh khác không có quyền uy như nàng. Cổ Đế Long Linh biết khá nhiều nhưng Vu Nhai chưa rèn kiếm thể cho nó, phải chờ xem tâm tình của hàng này. Khi tâm tình tốt Cổ Đế Long Linh sẽ chỉ điểm một chút, khi tâm tình xấu ngơi màh ỏi là nó sẽ trợn mắt rồng, không nói không rằng, rất là khó chịu.

Phong Doanh tiểu muội muội nhắc nhở:

- Chủ . . . Chủ nhân, đừng gọi lão . . . Lão bà, nếu không Thôn Thiên kiếm tỷ tỷ sẽ bất mãn.

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Bất mãn? Chẳng phải lúc trước cũng gọi như vậy sao?

Không lẽ hôm nay Thôn Thiên kiếm linh tới tháng, người nóng nảy nên không được giỡn hớt, phải chân thành hỏi chuyện?

Phong Doanh nhỏ giọng gợi ý:

- Đúng vậy, mới rồi ngươi kêu Thôn Thiên kiếm linh khiến Thôn Thiên kiếm tỷ tỷ bất mãn.

Phong Doanh nói nhỏ nhưng thanh âm không nhỏ chút nào, các binh linh nghe rõ ràng. May mà bọn họ thấy Phong Doanh còn nhỏ tuổi nên không làm gì, Thôn Thiên kiếm linh không di ra ngăn cản.

- Mới nãy? Ta đa tạ Thôn Thiên kiếm chỉ điểm rồi biểu thị sẽ cố gắng thì có gì sai?

Vu Nhai choáng váng, sai chỗ nào? Vu Nhai luôn dùng từ lão bà, hắn đã quên chỉ tiêu cố gắng mạnh lên vì cưới Thôn Thiên kiếm linh làm thê tử. Những câu hắn đã nói rất là chân thành.

Tóm lại vấn đề vẫn là hôm nay Thôn Thiên kiếm linh có tháng.

Cô nương Thôn Thiên kiếm linh này không phải lần đầu tiên khó chịu, mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy. Biểu tình Vu Nhai biến thành chân thành thỉnh giáo, tức là bộ dạng đám người Dị Ma tộc vương, Tạp Lạc Đặc tướng quân nhìn thấy, rất xấu xạ.

Dị Ma tộc vương, Tạp Lạc Đặc tướng quân nhìn nhau, tại sao qua năm phút mà biểu tình xấu xa vẫn không tay đổi?

Dị Ma tộc vương bỗng thấy lo, người này lợi hại thật nhưng có hai nhân sách, không biết khi nào sẽ nổi điên đồ sát Dị Ma nhân. Thanh niên có kiếm pháp rất lợi đã xỉu dưới chân nhân loại này.

Thôn Thiên kiếm linh không muốn quan tâm Vu Nhai nhưng cái tên này không biết xấu hổ cứ lải nhải không dứt, nàng đành bực bội giải thích rằng:

- Rất đơn giản, tiêu chuẩn thành thánh của mọi người là khác nhau. Có người tìm cơ hội, khi cơ hội đến là có thể cảm ngộ thành thánh. Có người cần tu luyện một loại quy tắc lực lượng đến cực hạn mới thành thánh.

- Sát ý, phong đạo của ngươi đạt đến cực hạn, đao đạo là cơ hội chứ không phải cực hạn. Dù sao đao đạo của ngươi trừ Vu Thuấn, Ma Liêm ra có rất nhiều đao pháp khác ngươi chưa tiếp xúc. Đương nhiên đao đạo của Vu Thuấn siêu khủng bố, dù không phải cực hạn cũng rất cường đại.

Biểu tình Vu Nhai nghiêm túc nói:

- Nói vậy kiếm đạo của hắn chỉ đi một con đường, và là đường rất yếu?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất