Triệu Hoán Thần Binh

Chương 277: Gặp lại người quen

Vu tổ trưởng tham tiền như vậy, thế nào lại có thực lực mạnh như vậy?

Ông chủ cửa hàng cũng lau mồ hôi, nhỏ giọng thầm thì:

- Mẹ nó. Sau này ta cũng không buôn bán nữa.

Liên tiếp những hành động của Vu Nhai sau khi ra khỏi cửa hàng thu mua khiến người ta thật sự choáng váng. Không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, lại bắt đầu trắng trợn thu mua. Chỉ cần nhìn thấy vật muốn, hắn lại một lần cò kè mặc cả.

Gần như tất cả thời gian đều tiêu tốn trong việc này. Điều khiến bọn họ buồn bực nhất chính là, Vu Nhai lại không để cho bọn họ đi về nghỉ ngơi.

- Nhẫn không gian của ta không đủ chứa. Các ngươi phải lưu lại giúp ta cầm đồ.

Vu Nhai thể hiện quyền uy tổ trưởng của hắn. Các học sinh hoàn toàn hết chỗ nói. Nếu không phải khiếp sợ trước thực lực của hắn, bọn họ thật sự muốn phản kháng.

- Thật muốn hôn mê. 10 vạn kim tệ của ta không đủ. Còn có nhiều thứ tốt như vậy cần thu mua!

Trời tối dần, tất cả mọi người đều không còn tâm tình đi dạo nữa. Nghiêm Sương tự cho rằng nữ nhân các nàng đi dạo phố mặc cả đã rất lợi hại, bây giờ mới biết thế nào mới là trâu bò thật sự. Vu Nhai khiến cho nàng cam bái hạ phong. Được rồi, cuối cùng nàng bắt đầu hiểu rõ con người của Vu Nhai. Đây là một gia hỏa lộn xộn, khiến nàng nhìn không thấu, hoàn toàn nhìn không thấu.

Nàng cũng ngửi ra một chút gì đó. Hình như Vu Nhai làm như vậy không phải là không có mục đích. Chỉ có điều nàng nghĩ không ra đó là mục đích gì. Đã vài lần nàng muốn hỏi nhưng đều nuốt xuống.

Nàng thật sự muốn xem thử Vu Nhai rốt cuộc muốn làm gì.

Lúc này, Vu Nhai kêu kim tệ lúc trước mới nhận được không đủ. Hắn nhìn mọi người một chút nói:

- A, trên người các ngươi ai có mang theo tiền, tất cả đều lấy ra đi. Yên tâm, chờ sau khi Thánh Hội kết thúc, ta sẽ trả lại cho các ngươi.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thật không biết nói cái gì cho phải. Cuối cùng mọi người chỉ có thể moi tiền ra. Dù sao Vu Nhai cho bọn họ Địa Yểm Thú, giá trị cũng không chỉ chút tiền ấy. Chỉ có điều uy vọng của Vu tổ trưởng tích được trước đó dần dần xói mòn, đã rơi xuống mức thấp nhất. Nếu như gia hỏa này lại lấy thân phận tổ trưởng đưa ra yêu cầu quá đáng nữa, bọn họ sẽ lập tức phản kháng. Được rồi, nhớ tới tình cảnh hắn đập Địa Yểm Thú như đập chuột đất, bọn họ vẫn không có dũng khí.

- Chỉ có chút tiền như vậy sao? Không đủ, không đủ!

Vu Nhai phiền muộn. Mọi người quyên góp lại cũng chỉ được mấy trăm kim tệ. Trời ạ, tuy rằng nhà bọn họ đều rất có tiền, nhưng người có nhẫn không gian dường như rất ít. Trên người có thể mang theo bao nhiêu tiền chứ?

- Chúng ta đều không có nhẫn không gian, mang theo không nhiều kim tệ. Trong chúng ta chỉ có Trần Nhất Diễn, Chu Đình Lập và một nữ sinh là có nhẫn không gian.

Có người nói thầm nói. Chỉ có điều những người này cũng không ở trong đội ngũ này của bọn họ.

- Trần Nhất Diễn, nếu như ta không đoán sai, hẳn hắn còn chưa tới tiểu thành Thanh Man. Nhưng cũng không sao. Đi, chúng ta đi nghênh đón bọn họ!

Vu Nhai khẽ nhíu mày, đột nhiên nở nụ cười âm hiểm. Mọi người thấy vậy liền rùng mình một cái.

Vu tổ trưởng muốn làm gì?

Thật ra sau khi Vu Nhai nhận được Địa Yểm Thú, chạy thật nhanh đường, theo Vu Nhai, mau chóng chạy tới mục đích mới có thể ung dung bày bố.

Hạng giáo quan cũng không nói thử thách lần này là cái gì. Nhưng theo Vu Nhai thấy, thử thách tuyệt đối sẽ không chỉ là một đường đụng độ với mấy con ma thú. Thành viên 16 tổ khác cũng chưa thấy đâu. Cả kỵ sĩ Huyền Điện dự bị cũng không thấy có hình bóng.

Thời điểm bọn họ đi dạo ở trong thành cũng gặp phải mấy thành viên tham gia Thánh Hội. Chỉ có mấy người. Chắc hẳn bên trong thành hiện tại tối đa phải có hai tổ đã vào thành. Nếu như thành viên của 16 tổ đã tới, nhất định là trong này phải đông nghìn nghịt, khắp nơi đều có thể gặp mới phải.

- Vu Nhai!

Ngay lúc này, phía sau mấy người chợt vang lên âm thanh quen thuộc. Lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt Vu Nhai thoáng cái liền trở nên mừng rỡ. Hắn xoay đầu lại, không ngờ nhìn thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc. Đó chính là mấy người của tổ Kỳ Binh. Dạ Tình và Tiểu Mỹ cũng ở trong đó.

Đương nhiên, nơi nào có Dạ Tình, nơi đó có Vũ Qua.

- Ha ha, các ngươi rốt cuộc đã tới!

Vu Nhai từng nghĩ sẽ gặp bọn họ ở trong tiểu thành Thanh Man, nhưng không nghĩ rằng sẽ gặp lại nhanh như vậy. Hắn không chút do dự vọt tới, hung hăng, cho mọi người một cái ôm thật lớn. Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Huyết Lệnh, Răng Lớn...

- A, Lữ Nham và Tiễn Linh?

- Tiễn Linh và Thủy Tinh đã rời khỏi!

Huyết Lệnh có phần sững sờ, thở dài nói:

- Không nghĩ tới Thủy Tinh lại là đại tiểu thư nghiệp đoàn võ học. Tiễn Linh cũng là người của nghiệp đoàn võ học. Theo Tiễn Linh nói, nàng là thị nữ của Thủy Tinh. Ban đầu Thủy Tinh muốn để nàng ở lại. Chỉ có điều nói thế nào, nàng cũng muốn đi theo Thủy Tinh. Ai, tổ Kỳ Binh... Có lẽ sau Thánh Hội lần này, ta cũng sẽ giải ngũ.

Vu Nhai ngẩn người một lát, trầm mặc, thở dài nói:

- Lữ Nham thì sao?

Đối với chuyện của Thủy Tinh hắn không muốn nhiều lời, càng không muốn nói thêm. Bây giờ có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Chờ một ngày kia mình có năng lực đưa nàng về, đến lúc đó sẽ mời tất cả người uống rượu mừng, nói lớn hơn nữa cũng không muộn.

- Lữ Nham bị thương!

- Đã xảy ra chuyện gì?

Con ngươi Vu Nhai co lại, lạnh lùng nói.

Mấy vị trong tổ Kỳ Binh này, Vu Nhai đã có tình cảm rất sâu đậm. Thời điểm mình nguy nan nhất bọn họ đều đứng ra. Đây là huynh đệ, là chiến hữu, chiến hữu cả đời.

- Chuyện này sợ rằng chúng ta không quản được. Lữ Nham gặp phải người của Lữ gia bọn họ, cho nên...

- Người của Lữ gia?

- Đúng vậy, đội ngũ của chúng ta sở dĩ hiện tại mới đến đây cũng là vì chuyện này. Chúng ta gặp phải kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Người đả thương Lữ Nham ở trong số đó, thực lực đặc biệt đáng sợ!

Huyết Lệnh hít một hơi thật sâu.

Đội ngũ này tuyệt đối siêu cường. Cho dù gặp phải Địa Yểm Thú cũng tuyệt đối có thể ung dung rời khỏi.

Vu Nhai không nhịn được nhìn về phía Vũ Qua. Hiện tại tổ Kỳ Binh đối kháng với Linh Binh Sư cửu đoạn người ta, vẫn quá miễn cưỡng. Trong đội ngũ, thực lực Vũ Qua và Dạ Tình mạnh nhất. Tiểu Mỹ đập chết một Linh Binh Sư cửu đoạn không có kinh nghiệm chiến đấu cũng không có vấn đề.

- Không có cách nào nhúng tay. Đây là chuyện trong Lữ gia bọn họ.

Vũ Qua coi như không tệ, khẽ gật đầu, sau đó lại nói:

- Thực lực của ngươi lại tiến bộ. Rất tốt, may là ta cũng không bị tụt lại phía sau. Chờ sau khi Thánh Hội kết thúc chúng ta lại đánh một trận.

- Được!

Vu Nhai lên tiếng, trong lòng nghĩ tới chuyện Lữ Nham và kỵ sĩ Huyền Điện, đồng thời cùng mọi người hàn huyên.

Lữ Nham bị thương cũng không phải quá nặng. Dùng cách nói của kỵ sĩ Huyền Điện kia, rất nhanh sẽ có cơ hội lại đánh Lữ Nham một trận, thức thời một chút thì cút ra khỏi Thánh Hội lần này, như vậy có thể sẽ an toàn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất