Triệu Hoán Thần Binh

Chương 457: Nhất định phải cẩn thận

Hắn căn bản không biết phù văn nào mới đúng là có hiệu quả thu phục Binh Linh. Hắn cũng không biết phải đánh ra phù văn thế nào mới có thể không đến mức khiến cho người khác chú ý và nhìn trộm, không đến mức liên tưởng đến mình có các loại Thần Binh phù văn. Bởi vậy, hắn chỉ có thể dựa vào Thôn Thiên Kiếm.

Thôn Thiên Kiếm tuy nói cũng không hiểu phù văn, nhưng trước kia khi nàng còn chưa nhập vào Huyền Binh Điển, nàng vẫn tồn tại, hơn nữa còn là Thần Binh siêu cấp. Chưa ăn qua thịt heo, chung quy cũng phải nhìn thấy heo đang chạy chứ?

Thôn Thiên Kiếm đã thầm chấp nhận phối hợp cùng hắn. Nghe được lời hắn nói, nàng liền để Phong Doanh qua truyền lời. Đồng thời, lấy gió của Phong Doanh làm huyễn ảnh, ra tay dạy cho Vu Nhai. Tất nhiên không phải như Vu Nhai vừa nghĩ, tùy tiện lấy ra phù văn ở phía ngoài rìa của Huyền Binh Điển, mà các loại thủ ấn cần phối hợp với nhau. Thủ ấn này lại không thể hoàn chỉnh. Phải là thủ ấn khiến lão đầu Mê Thành không nhìn ra được nguyên do.

May là Thôn Thiên Kiếm đủ mạnh mẽ, cũng đủ hiểu rõ Huyền Binh Điển. Nếu không muốn làm ra được điều ấy thực sự quá khó khăn.

Cứ như vậy, Vu Nhai chậm rãi đánh ra thủ ấn Huyền Binh Điển bình thường dùng để thu phục Binh Linh. Thủ ấn đặc biệt hỗn loạn, đồng thời cũng mang ra phù văn hỗn loạn. Nhưng phù văn hỗn loạn này đối với lão đầu Mê Thành mà nói lại giống như với được vàng.

Lão đầu Mê Thành vừa rồi còn đang không ngừng an ủi mình, tuyệt đối không có thể thất thố, tuyệt đối không thể khiến cho tiểu tử này coi thường mình.

Kết quả, trước mặt Vu Nhai vừa xuất hiện phù văn, lão liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn quỹ tích trên tay Vu Nhai. Dường như hắn muốn khắc sâu phù văn Vu Nhai vừa đánh ra vào trong mắt.

- Tiểu… tiểu tử. À không, tiểu huynh đệ, nhanh, đánh lại một lần nữa. Ta vừa rồi không thấy rõ.

Cuối cùng, Vu Nhai đã hoàn toàn đánh xong phù văn và thủ ấn mà Thôn Thiên Kiếm lựa chọn ra. Lão đầu Mê Thành kích động hoàn toàn thất thố, trực tiếp gọi Vu Nhai thành tiểu huynh đệ. Điều này rất không thích hợp. Phải biết rằng, lão cùng thế hệ với tổ thúc tổ bá của Vu Nhai.

Vu Nhai thật sự không có nhắc tới điều kiện gì. Hiện tại lão đầu Mê Thành đang ở trong trạng thái cực kỳ không ổn định. Cho dù được một tấc muốn tiến một thước, làm không tốt lão sẽ trực tiếp dùng tới sức mạnh.

Vu Nhai gật đầu, lại đánh thủ ấn một lần nữa. Nói thật ra, hắn đánh ra thủ ấn cũng rất rất khó khăn. Hắn chỉ là dựa theo hình dáng mà làm thôi. Đừng quên, bản thân hắn không nắm chắc mới cần lão đầu Mê Thành tới nghiên cứu.

Nói là đánh ra thủ ấn, còn không bằng nói là một nửa là thủ ấn, một nửa là dựa vào huyền khí vẽ ra.

- Chờ một chút. Ngươi làm chậm một chút, chậm một chút nữa. Ta muốn vẽ lại!

Lão đầu Mê Thành vẫn không có biện pháp nào để ghi nhớ hoàn toàn. Hoặc do lão rất sợ sẽ lộ ra điều gì, không ngờ trực tiếp không để ý tới hình tượng chuẩn bị vẽ lại.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Dựa vào lão gia hỏa này thật không đáng tin cậy. Liệu lão có thể nghiên cứu ra được hay không?

Bất kể thế nào, hiện tại nếu như Vu Nhai không nghe lời của lão, nói không chừng thật sự sẽ bị lão gia hỏa này trực tiếp trói lại ép cung. Hắn chỉ có thể chậm rãi đánh ra thủ ấn. Đồng thời, lão đầu Mê Thành cũng cười hớn hở vẽ lại.

Qua mấy giờ, cuối cùng bọn họ mới hoàn thành.

Sau khi hoàn thành, lão đầu Mê Thành trực tiếp không để ý tới Vu Nhai nữa, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu. Vu Nhai biết, loại cuồng nhân như vậy sau khi tiến vào trạng thái này chỉ sợ sẽ kiên trì tới cùng. Hắn cũng không để ý tới nữa, trực tiếp đi dạo ở bên trong Mê Thành.

Mê Thành cũng không lớn. Nói nó là một tòa thành cũng không sai. Xung quanh vắng vẻ u ám khủng bố. Không ít nơi còn đổ nát, nhưng lại có vẻ sạch sẽ thoải mái.

Đột nhiên. Vu Nhai khẽ nhíu mày, cảm giác xung quanh hình như có cái gì đó không đúng. Hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó chợt cười. Không trách được cái này gọi là Mê Thành. Không trách được riêng tòa thành lớn như vậy lại không có người ở. Hóa ra nơi này cũng có ảo giác.

Đúng vậy, chắc là chịu ảnh hưởng của Minh Huyễn Cổ Lâm, toàn bộ tòa thành đều bị vặn vẹo, trạng thái nửa hư nửa thực.

- Ừ. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại cảm giác ảo giác xung quanh đột nhiên trở nên cường đại hơn rất nhiều?

Vu Nhai lại cau mày nói. Chợt hắn cẩn thận cảm nhận một chút, còn sử dụng năng lực Dẫn động. Chậm rãi, khóe miệng hắn cong lên. Hắn cười hắc hắc nói:

- Lão đầu đáng chết. Nếu không phải ta từng tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, thậm chí còn gặp qua Cổ Đế Long Linh, thật sự đã bị lão vây khốn. Xem ra, vừa rồi không sử dụng thủ đoạn xảo trá, thật đúng là thất sách. Chỉ có điều, hiện tại bù đắp cũng không tính là quá trễ.

Trên mặt Vu Nhai hiện ra nụ cười âm hiểm, lẻn về một hướng khác. Nếu biết Minh Huyễn Cổ Lâm chính là bản Kiếm Ảnh Trận thu nhỏ, nếu có thể Dẫn động toàn bộ Minh Huyễn Cổ Lâm, như vậy Vu Nhai muốn đi ra khỏi huyễn cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Hắc hắc, tiểu tử, đấu với lão nhân, ngươi vẫn còn ngây thơ lắm. Trước hết cứ ở trong thành thật rèn luyện cho tốt đi.

Ngay thời điểm Vu Nhai tìm kiếm lối ra, lão đầu Mê Thành cũng cười hắc hắc, biểu tình không khác gì Vu Nhai vừa rồi, làm gì có bộ dạng mải mê nghiên cứu như vừa nãy chứ? Nếu như chỉ là ảo giác ở sát phía ngoài Minh Huyễn Cổ Lâm, vậy tiểu tử này vẫn có thể đi tới. Nhưng lão sớm dùng các loại phù văn ở khắp nơi trong thành làm cơ sở huyễn trận, tăng cường lực lượng toàn bộ ảo giác. Tại sao tiểu tử này vẫn đi ra ngoài được?

- Chỉ có điều, phù văn của tiểu tử này thật đúng là thần bí. Rốt cuộc là thứ gì vậy? Trời ạ, Độc Cô Chiến Phong dạy dỗ nhi tử thế nào vậy? Đây căn bản không phải là phù văn trên vật có khắc hình rồng. Hại ta lãng phí bao nhiêu thời gian muốn lấy phù văn có khắc rồng kia vào tay.

Lão đầu Mê Thành tiếp tục lẩm bẩm.

- Sau đó giao tiếp với tiểu tử này nhất định phải cẩn thận một chút. Đúng vậy. Cổ quái, cổ quái. Thật muốn bắt tiểu tử này tới tra hỏi một hồi, xem thứ này rốt cuộc là lấy từ chỗ nào ra. Đúng là sứt mẻ không chịu nổi, lại vừa thần bí và đặc biệt cường đại. Thôi đi, ta cũng không tin ta không giải quyết được.

Lúc này đây, lão đầu Mê Thành đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nghiên cứu.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có một bóng đen tiến đến. Chỉ thấy Vu Nhai lén lén lút lút chuồn đến. Thấy lão đầu đang trầm mê trong nghiên cứu, hắn im lặng cười, sau đó giống như u linh vòng qua lão đầu. Năng lực dạ hành của hắn sau khi trải qua sự rèn luyện ở Minh Huyễn Cổ Lâm, gần như tăng lên gấp mấy lần. Hiện tại hắn tự tin cho dù là Địa Binh Sư, hắn cũng có biện pháp ám sát thậm chí là Ám ảnh Minh Sát!

Rất nhanh hắn đã đi dạo một vòng xung quanh nơi ở của lão đầu Mê Thành, sau đó không nhịn được thầm mắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất