Chương 1:
Đêm động phòng hoa chúc, ta đội phượng quan nặng tựa ngàn cân ngồi trên giường hỉ. Nghĩ đến lời dặn dò của cha mẹ trước khi đi, cố tình ngồi hai canh giờ không nhúc nhích, nhắm mắt dưỡng thần.
Tỳ nữ bên cạnh biết tính tình của ta, đều không dám đến khuyên ta.
Đêm khuya sương nặng, phía trước bỗng có hạ nhân đến bẩm báo.
Trân di nương phạm tâm bệnh, cô gia đến bên viện bên kia rồi.
Ta chậm rãi mở mắt: Lại dùng chiêu này, có thể dùng cái gì mới mẻ được không?
Bà tử truyền lời nhìn sắc mặt ta, bộ dáng như đang muốn xem kịch hay. Bọn họ đây là cố ý thăm dò ta.
Ngày đại hôn, một di nương không hiểu quy củ, chẳng lẽ đường đường là thế tử cũng không hiểu quy củ?
Cho dù thế tử không hiểu, chẳng lẽ lão Hầu gia và Hầu phu nhân cũng không hiểu?
Muốn ngồi xem hổ đấu sao, không có cửa đâu!
Kỳ thực ứng đối với tình huống này, sớm đã có cao thủ trạch đấu đưa ra đáp án tiêu chuẩn:
Một, đối với phu quân động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý, lại phái thái y vì di nương chẩn trị, để phu quân cảm động mà tự thấy thẹn.
Hai, cái gì cũng không nói, ngày thứ hai nghĩ biện pháp đâm trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng đi trừng phạt Tiêu Sơn Bá phủ kháng chỉ ban hôn, tiện thể đả kích di nương trút giận.
Nhưng hôm nay ta mệt rồi, không có thời gian chơi cùng bọn họ.
"Thanh Chỉ Bạch Lộ."
"Có!"
Hai nha đầu bên cạnh cung kính cúi đầu.
Ta nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, đáy mắt ánh lên một tia lạnh:
"Đem Trân di nương khiêng đến đây!"
Nàng ta không rời được thế tử, nhưng thế tử đêm nay nhất định phải nghỉ ở chỗ này.
Dứt khoát liền để nàng ta cùng đến, nhìn chúng ta động phòng!