Chương 15:
Trong ngõ sau Bá phủ, một bóng dáng cao lớn quay lưng về phía ta.
"Tứ ca!"
Ta kích động kêu một tiếng.
Thiếu niên đó xoay người lại, khuôn mặt bị gió cát biên quan mài giũa đến đen sạm lộ ra nụ cười tươi sáng, càng làm lộ ra hàm răng trắng sáng:
"A Ngọc!"
"Tứ ca, thật sự là huynh! Tổ phụ có khỏe không, thúc phụ có khỏe không, đại ca nhị ca tam ca có khỏe không?"
Ta vui mừng có chút nói năng lộn xộn.
Hắn đánh giá ta, thần sắc quái dị:
"Khỏe, đều khỏe... A Ngọc, bộ dáng vấn tóc mặc váy của muội, ta thật sự không quen!"
Ta cúi đầu nhìn mình, sau đó xách váy xoay một vòng, cố làm ra vẻ thẹn thùng:
"Thế nào? Ta đẹp không?"
"Đẹp?"
Tứ ca làm ra vẻ buồn nôn:
"Ít nhất già đi mười tuổi!"
Ta tức giận cho hắn một quyền vào ngực, hắn cười lớn che ngực lùi về sau:
"Chính là không biết Nhiếp tiểu tướng quân có thích hay không!"
Mặt ta đỏ lên, Nhiếp Vân? Hắn là đối tượng ta thầm mến ở biên quan, bị biểu huynh biết được ngày ngày trêu chọc.
Lúc trước biết được thánh thượng ban hôn, ta ngay cả gặp cũng không dám gặp hắn, liền rời khỏi biên quan trong đêm.
Không biết hắn... Còn nhớ đến ta không?
Ta hoàn hồn lại, lại cho Tứ ca một cái tát vào cổ:
"Đầu chó Tứ ca, suốt ngày nói bậy!"
"Muội là thế tử phu nhân, chú ý giữ chút hình tượng, mau buông ta ra, tổ phụ bảo ta mang thịt bò khô cho muội..."
"Cũng gần như vậy, mau lấy ra..."
Chúng ta vừa nói vừa cười, hoàn toàn không chú ý tới trong bóng tối trong ngõ có một người đang nhìn tất cả.