Chương 7:
"Thẩm Tri Ngọc, vì để ta đến đây, ngươi thật là tốn không ít tâm tư đó!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng mệnh lệnh của mẫu thân lại không thể trái.
Ta đối diện với gương tháo trâm cài, vừa khinh thường:
"Ta muốn để ngươi đến, còn cần tốn tâm tư gì sao?"
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đêm tân hôn bị nhốt trong phòng của ta không ra được, sắc mặt lập tức khó coi lên. Ta muốn hắn, trực tiếp trói đến là được, còn cần quanh co lòng vòng làm gì?
Trải qua đêm đó, Trân di nương thấy ta đều tránh xa, nàng ta biết ta là một chủ mẫu không đi đường tắt, nào còn dám khiêu khích ta.
Gần đây Ngụy Cẩn Phong nghỉ ở chỗ nàng ta, làm nàng ta ngày ngày nơm nớp lo sợ, hôm nay nghe nói hắn muốn đến chỗ ta, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Muốn để ta cùng ngươi viên phòng, không có cửa! Trừ phi ta chết!"
Hắn gào to.
Chậc, vẫn là một trinh tiết liệt nam!
Ta không quan trọng nhún vai, chỉ vào bên ngoài:
"Muốn đi thì đi nhanh lên, không đi thì chỉ có thể ngủ ở đó!"
Ngụy Cẩn Phong tức đến dậm chân liên tục, ở trong phòng như ruồi nhặng không đầu xoay mấy vòng, cuối cùng hất tay áo, đi đến trên sập bên ngoài.
Ta không khách khí như vậy, hắn cũng không đi, xem ra bà mẫu đã kiên quyết hạ lệnh.
Để bảo hiểm, ngày đó cửa viện của bà mẫu còn dựng một tấm bảng, trên đó chữ lớn viết rõ ràng:
"Do Hầu phu nhân thân thể không khỏe, thái y nghiêm lệnh không cho phép bất luận kẻ nào dậy sớm quấy rầy, người cố ý làm trái một mực coi là bất hiếu."
Như vậy thì càng tốt, không chỉ ta không cần thỉnh an, những vãn bối khác cũng miễn.
Những tức phụ và tôn tử trong phủ không dậy nổi đều thầm cảm kích, thế tử phu nhân thật là một người tốt!
Bao nhiêu vui mừng thì bấy nhiêu sầu.
Ta không cần đến viện của bà mẫu, nhưng công vẫn phải luyện.
Vì thế mỗi ngày sáng sớm, người không ngủ được liền biến thành Ngụy Cẩn Phong.
Lúc đầu hắn giận dữ, nói ta chính là cố ý hành hạ hắn.
Sau lại hắn thấy ta căn bản không để ý đến hắn, cũng chậm rãi nhận mệnh. Dù sao cũng đã dậy rồi, cũng đừng lãng phí, hắn lật ra bảo kiếm đã lâu không dùng, gần như bị rỉ sét, ở trong viện, luyện mấy vòng.
Có lúc thấy ta và nha đầu luyện rất thú vị, cũng gia nhập vào mấy hiệp.
Người này và ta, cứ theo sự việc mà làm, không làm liên lụy ai, liền kiên nhẫn cùng hắn trao đổi mấy chiêu.
Qua hơn một tháng, Ngụy Cẩn Phong bỗng cảm thấy mình thân nhẹ thể kiện, thân hình hơi phát phì cũng biến về dáng vẻ thiếu niên cao lớn.
Đặc biệt là ở trên trận đấu ngựa cầu ở kinh thành cuối tháng, hắn đánh liên tục hai canh giờ vẫn tràn đầy tinh lực, phu nhân tiểu thư trong kinh thành nhao nhao nhìn, ánh mắt kinh diễm, hắn thầm lộ vẻ vui mừng:
"Xem ra cưới ngươi... Cũng không phải là không có chỗ dùng."
Từ ngày đó, không cần mệnh lệnh của bà mẫu, mỗi tháng hắn tổng có hơn nửa tháng sẽ nghỉ ở trong phòng ta —— trên sập mềm ở cách gian ta một gian.
Người ngoài thấy, tình cảm phu thê chúng ta càng ngày càng tốt, vì thế lại có người ngồi không yên.