Chương 12: Không có gì khác, trăm hay không bằng quen tay
Phía sau lớp sương mù quỷ dị này hình như được kết nối với một thế giới kỳ lạ, bây giờ quái vật nhô đầu ra khỏi sương mù và tập kích xe ngựa của mấy người Lý Mộc Dương.
Sau khi nhìn thấy rõ toàn cảnh của con quái vật thì Lý Mộc Dương lại rút đao ra khỏi vỏ rồi chém về phía con quái vật.
Lần này hắn đã xuyên thủng được lớp phòng ngự nhưng cũng chỉ là xuyên thủng mà thôi, vì hắn chỉ làm lưu lại được một vết thương sâu vài tấc trên đầu con quái vật. Đối với cơ thể quái vật mà nói thì vết thương này chẳng khác nào trầy da .
Nhân vật trong trò chơi tự mang thanh yêu đao của triều đình này, lực sát thương một lời khó nói. Lý Mộc Dương định quay vào trong xe ngựa để lấy tiên
kiếm của Lưu Ly tiên tử, nhưng hắn vừa quay vào trong xe thì thời gian tạm ngưng kết thúc.
Chấn động lớn quét văng toa xe đi, trước mắt Lý Mộc Dương tối sầm lại.
“…Nhân vật trong trò chơi này không có chút sức lực nào sao.”
Lý Mộc Dương buồn bực ngồi trên cái giường gỗ cứng trong căn nhà tranh, hắn cảm thấy nhân vật trong trò chơi này yếu ớt quá.
Hắn lại đọc lưu trữ.
Khi Lý Mộc Dương mở mắt ra lần nữa thì hắn lại thấy mình ngồi trong xe ngựa, phía trước là Lưu Ly tiên tử đang trò chuyện cùng người dẫn đường. Lý Mộc Dương trực tiếp đứng dậy nói.
“Tiên tử, có thể mượn tiên kiếm của ngươi dùng chút không? Tình hình có gì đó không ổn.”
Lý Mộc Dương lời ít ý nhiều, đồng thời hắn cũng không khách khí mà vươn tay lấy kiếm của Lưu Ly tiên tử. Đột ngột hắn có hành động vô lễ như thế khiến người dẫn đường đang nói chuyện cảm thấy kinh ngạc.
Đương nhiên là ông ấy không hiểu tại sao cả đoạn đường hắn luôn trầm mặc, một tùy tùng như Lý Mộc Dương sao lại đột nhiên lại đột nhiên đưa ra yêu cầu không hợp lẽ thường như vậy.
Đây chính là linh kiếm mà những người tu hành của Huyền Kiếm Tông phải tu luyện bằng cả tính mạng, sao có thể tùy ý cho ngươi mượn chứ?
Nhưng người dẫn đường còn chưa lên tiếng thì Lưu Ly tiên tử đã nghiêm túc đứng dậy.
“Lại có nguy hiểm sao?”
Lưu Ly tiên tử do dự trong phút chốc nhưng cuối cùng vẫn quả quyết giao kiếm ra, thanh tiên kiếm trên lưng nàng ấy kêu bang một tiếng rồi bay đến tay của Lý Mộc Dương trong phút chốc.
“Mời Vô Danh đại nhân…”
Lưu Ly tiên tử vừa mở miệng nói thì toa xe đã bị một cỗ lực rất lớn tập kích gây chấn động mạnh.
Rất nhanh, Lý Mộc Dương kích hoạt tạm ngưng thời gian, lần này hắn cầm tiên kiếm trực tiếp đẩy cửa xe xông ra ngoài.
Bên trong thế giới màu đen trắng đơn điệu, hắn vung thanh kiếm cực kỳ sắc bén trong tay lên. Lý Mộc Dương nhẹ nhàng chém cái đầu lớn của con quái vật khổng lồ đang cản trước xe ngựa thành hai nửa.
Dùng yêu đao triều đình thì khó lòng chẻ đôi đầu của con quái vật này được nhưng dưới sức mạnh của tiên kiếm thì nó cũng chỉ mềm như miếng đậu phụ mà thôi, chỉ tùy ý vung kiếm cũng bị chém đứt đầu.
Sau khi Lý Mộc Dương nhìn thấy đầu của quái vật bị chẻ đôi thành hai nữa rồi thì lúc này mới giải trừ kỹ năng tạm ngưng thời gian.
Trong nháy mắt một màn sương máu nổ tung ở trước cửa xe ngựa.
Ngay lập tức con quái vật bị chẻ đôi đầu kia biến mất trong màn sương máu, xe ngựa đi ngang qua màn sương rồi chạy trên đường mà không gặp chút trở ngại nào. Bên trong xe người dẫn đường đang hốt hoảng trừng to mắt.
“Mới vừa rồi… mới vừa rồi…”
Ông ấy trợn mắt há mồm nhìn Lưu Ly tiên tử, sau đó lại nhìn Lý Mộc Dương đứng bên cạnh cửa xe với vẻ mặt khó tin, giống hệt như ông ấy đang hoài nghi nhân sinh vậy.
Sương máu đột ngột xuất hiện lại đột ngột biến mất, kèm theo đó là một con quái vật khổng lồ… Quả thật cảnh tượng như vậy không khác gì với cơn ác mộng cả.
Sắc mặt của Lưu Ly tiên tử nghiêm túc, nàng ấy nhìn về phía màn sương máu biến mất phía sau lưng rồi nói.
“Hình như đây là Huyết Ma Thú… trong truyền thuyết thì âm hồn quái vật cố thủ trong địa ngục Cửu U và lang thang ở trong Huyết Hà.”
“Nó giáng lâm từ trong hư không là có ý đồ muốn giết chúng ta, cũng may là có Vô Danh đại nhân kịp thời hóa giải.”
Lưu Ly tiên tử giải thích xong tình huống thì nhìn về phía Lý Mộc Dương, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
“Vô Danh đại nhân, làm sao ngươi phát hiện được Huyết Ma Thú sắp xuất hiện?”
Huyết Ma Thú chỉ hiện thân trong nháy mắt mà Lý Mộc Dương lại tùy tiện chém chết nó… Thân pháp cùng sự quan sát nhạy bén đáng sợ như vậy lại khiến Lưu Ly tiên tử khiếp sợ lần nữa.
Khi Lý Mộc Dương định mở miệng trả lời nhưng vừa mới há miệng thì đột nhiên có một cỗ sức mạnh khổng lồ đánh vào cơ thể hắn từ phía sau. Hắn trơ mắt nhìn một bộ móng vuốt đen kịt xuyên qua ngực mình…
“Chết tiệt! Có phải không chịu ngừng lại không.”
Lý Mộc Dương lại mở mắt ra nhìn căn nhà tranh tối om lần nữa, hắn hít sâu một hơi rồi trực tiếp nhắm mắt lại.