Chương 43: Cố gắng, đều có thể cố gắng
Ngoài những nơi tiêu xài thông thường như quán rượu, kỹ viện, còn có rất nhiều người tu luyện cấp thấp bày sạp hàng bên đường.
Họ bán những thứ như phù chú tự luyện chế, pháp khí, hoặc là bán linh thực dư thừa... Rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có.
Hoàn cảnh tổng thể của Luyện Ma Tông tương đối khép kín, các đệ tử ngoại môn sau khi vào sẽ rất khó có thể rời đi, từ đó tạo thành sinh thái thị trường của riêng mình.
Lý Mộc Dương vừa lật xem bí kíp ‘Tàn Vân Thân Pháp’ trong đầu, vừa đi về phía phường thị.
‘Tàn Vân Thân Pháp’ này đúng là một ma công tiêu chuẩn, sức mạnh lớn, nhanh chóng, tổn thương đối với cơ thể rất mạnh.
Ngoại trừ sau khi sử dụng sẽ có tác dụng phụ, lúc tu luyện cũng sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể.
Nhưng Lý Mộc Dương không quan tâm, toàn bộ tác dụng phụ đều đã được hệ thống miễn trừ.
Chỉ cần mua được ma huyết cần thiết trên khu chợ, hắn có thể nhanh chóng tu luyện thành công môn ‘Tàn Vân Thân Pháp’ có uy lực phi thường này.
Trong nhận thức của Lý Mộc Dương, ma tu thời đại trước đều phù hợp với hình tượng ma đạo yêu nhân cứng nhắc trong tưởng tượng.
Nhưng bắt đầu từ một khoảng thời gian nào đó, hệ thống công pháp tu luyện ma đạo bùng nổ.
Tông môn lớn như Luyện Ma Tông đã liên tục tạo ra các công pháp ma tu mới, thay thế phương pháp ma tu ban đầu dựa vào việc giết người, ăn máu, chỉ thấy được cái lợi trước mắt.
Tựa như dê hai chân mà Lý Mộc Dương phụ trách chăn thả trước đó, chính là vật thay thế cấp cao cho người phàm.
Linh hồn của một con dê hai chân đáng giá bằng mười người phàm trong ma giới.
Hơn nữa, máu của dê hai chân là ma huyết, cũng có thể dùng để tu ma, luyện khí.
Da, thịt và xương cốt của dê hai chân cũng có thể được sử dụng để luyện chế pháp khí, thực sự toàn thân chúng đều là bảo vật.
Loài thú kỳ dị giống như dê hai chân này, ở trong Luyện Ma Tông còn nuôi rất nhiều.
Các ma tu đã bỏ đi phương pháp luyện công truyền thống chỉ thấy được cái lợi trước mắt là giết người, bắt đầu khoanh vùng địa bàn, thống trị người phàm, sử dụng phương thức thế tục hơn để ở chung với người phàm.
Điều này cũng dẫn đến ngưỡng cửa ma tu thấp hơn, số lượng ma tu càng nhiều.
Dù sao hệ thống tu luyện hiện tại chủ yếu là dựa vào tài nguyên.
Dưới tình huống có đầy đủ tài nguyên, không nhất định có thể bồi dưỡng được cao thủ tuyệt thế, nhưng chắc chắn có thể nuôi dưỡng được rất nhiều loại người khác nhau.
Luyện Ma Tông, với tư cách là một môn phái ma đạo lớn đương thời, tất nhiên có tài nguyên ma tu sung túc.
Trong khu chợ ngoại môn, Lý Mộc Dương rất nhanh đã tìm được loại ma huyết mình cần giữa các quầy hàng rực rỡ muôn màu.
Tài nguyên trong giới tu luyện được phân chia một cách đơn giản, bao gồm phàm phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, và tiên phẩm trong truyền thuyết.
Mà bình ma huyết Lý Mộc Dương tìm được là ma huyết phàm phẩm cấp thấp nhất, là máu của dị thú cấp thấp như dê hai chân.
Chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt cứng nhắc, trên thân đầy mùi máu tươi, hiển nhiên là làm công việc chăn nuôi ở ngoại môn.
Đệ tử tạp dịch làm công việc này, rất dễ dàng có được cách thức tạo ra các loại tài nguyên tu luyện như ma huyết, da, xương và thậm chí cả linh hồn.
Lý Mộc Dương chỉ đơn giản hỏi thăm giá cả rồi trực tiếp mua bình ma huyết này mà không hề cò kè mặc cả.
Hắn trả tiền sảng khoái như vậy khiến chủ quán nhướng mày.
"Tiểu huynh đệ, ngươi không trả giá sao?" Cuối cùng vẻ mặt chủ quán với mắt cá chết cũng lộ ra chút biến đổi.
Lý Mộc Dương vui vẻ cười nói: “Giá cả của các hạ cũng phải chăng, không đắt, không cần mặc cả.”
Lý Mộc Dương móc hết tiền trong túi ra, đếm sơ qua, cuối cùng trả đủ số tiền.
Sau khi trả xong tiền của bình ma huyết này, Lý Mộc Dương cũng chỉ còn lại hai đồng tiền.
Chủ quán nhìn hắn một cái thật sâu, lại nhìn túi tiền gần như trống rỗng của Lý Mộc Dương, nói: "Tiểu huynh đệ thật phóng khoáng!"
"Nếu như sau này còn cần ma huyết, hoặc những tài liệu tu luyện khác thì có thể đến tìm ta, ta thích giao dịch với người phóng khoáng, nhất định sẽ cho ngươi một cái giá ưu đãi."
Chủ quán nói: “Ta tên Thiết Tề Phong.”
Lý Mộc Dương vui vẻ gật đầu: “Được, lần sau có cần ta nhất định sẽ tìm lão ca.”
Lý Mộc Dương không nói tên mình, sau khi mua được bình ma huyết, trực tiếp ôm bình rời đi.
Khu chợ phiên vô cùng náo nhiệt, các đệ tử ngoại môn của Luyện Ma Tông tụ tập, âm thanh ồn ào ầm ĩ.
Trong đó náo nhiệt nhất chắc chắn là những kỹ viện xanh đỏ rực rỡ.
Từ xa nhìn qua có thể thấy các cô nương trên lầu ăn mặc mát mẻ, động tác khoe dáng táo bạo để thu hút khách nhân.
Lý Mộc Dương từ xa liếc nhìn một cái, sau đó lại nhìn lần nữa.
Là một người đàn ông bình thường, nói không có hứng thú thì là nói dối.
Nhưng hắn không có ý định đến.
Mà có lẽ đây là quán ven đường, thoạt nhìn có vẻ rất bẩn, rất rẻ, nhưng lại rất mê người, khi đi ngang qua kiểu gì cũng sẽ không nhịn được mà liếc nhìn một chút.