Chương 105: Cầu Sinh Trong Rừng Mưa Nhiệt Đới 3
Thấy cô nói xong thì xoay người đi, bốn người nam nữ phía sau vẫn có chút không hiểu tình hình: “Không phải, tại sao chúng tôi lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng bọn tôi tự lái xe đi du lịch, sao đường đi ngủ một giấc, người đã đến đây rồi?” Cuối cùng anh ta nói ra hoài nghi của mình một cách không chắc chắn: “Chúng tôi đây là……xuyên không rồi sao?”
Mặc dù trước kia từng xem rất nhiều thể loại xuyên không, nhưng họ vẫn khó có thể chấp nhận được khi nó thật sự xảy ra với họ. Hơn nữa nơi này là nơi quỷ quái nào, từ lúc họ tỉnh lại cho đến bây giờ, đã bị muỗi chích nổi rất nhiều mẩn đỏ.
Nghe vậy, Thẩm Tiêu quay đầu lại nhìn về phía họ, cô nói đầy vẻ đăm chiêu: “Các người chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại đã phát hiện mình ở đây?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Tiêu lướt qua mắt của bốn người đó rồi nhìn sang bà cụ bên cạnh: “Bà cụ, thế bà đến đây bằng cách nào?”
Bà cụ già nua cằn cỗi đáp: “Tôi ngã từ cầu thang xuống, tôi tưởng mình sẽ chết, không ngờ mở mắt ra lại ở đây.”
“Đây này, đây mới là đáp án chuẩn.” Thẩm Tiêu nói: “Ở đây là bản đồ sinh tồn, chỉ có người chết mới bị đưa đến đây.”
“Người chết?” Vẻ mặt bốn người trẻ tuổi lập tức thay đổi: “Cô nói bọn tôi đã chết rồi sao? Sao có thể được chứ.” Bọn họ chẳng qua chỉ là ngủ một giấc trên xe mà thôi, ngủ cũng sẽ chết sao? Hơn nữa chết cùng lúc bốn người?
“Tin hay không tùy các người.” Thẩm Tiêu cũng không giải thích nhiều với họ, quay người tiếp tục đi.
Lúc nãy cô mới nhìn một lát, địa thế mà cô ở khá cao, điều này cũng chứng tỏ nơi này so với nơi khác mà nói thì chắc có lẽ phải khô khan hơn một chút, nơi trú ẩn không thể đặt ở nơi quá ẩm ướt, nếu không ngủ một giấc tỉnh dậy thì nửa người đã bị ướt mất rồi cũng nên.
Thẩm Tiêu đi phía trước, bốn người trẻ tuổi vẫn còn đang do dự, bà cụ kia thì lập tức đi theo cô.
Thấy hai người họ đều đi cả rồi, bốn người trẻ còn lại nhìn nhau, tập hợp lại, cảm thấy bây giờ họ không rõ tình hình như thế nào, vẫn nên đi theo cùng sẽ tốt hơn, vì thế nhân lúc hai người họ chưa đi bao xa thì bốn người trẻ cũng đi theo.
Nhưng mà lúc đi, bọn họ cũng không tránh khỏi có chút oán trách Thẩm Tiêu tại sao không nói rõ ràng, làm họ đến bây giờ vẫn còn đang khó hiểu.
Đây không phải là do Thẩm Tiêu không nói rõ, mà do hoàn cảnh của họ có chút đặc biệt. Giống như Đám người Thẩm Tiêu, cơ bản lúc đầu ai cũng biết bản thân đã chết rồi, cho nên dễ chấp nhận lời giải thích của Dương Hoằng. Nhưng mà bốn người này lại nói họ ngủ một giấc rồi được đưa đến đây, cũng chính là nói, bọn họ thậm chí còn không biết mình chết bằng cách nào, họ vẫn còn trong trạng thái hoài nghi đối với thế giới hiện tại.
Đối với tình huống này, đương nhiên Thẩm Tiêu sẽ không muốn tốn quá nhiều nước bọt để thuyết phục họ, vẫn nên để họ tự chấp nhận hiện thực, sau đó lại phổ cập cho họ những chuyện khác sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng mà, người trẻ tuổi thì cô không lo, người cô lo là bà cụ đi theo cô. Cô không ngờ, người này lớn tuổi như vậy rồi mà cũng bị đưa vào. Chưa nói đến vấn đề tuổi thọ, với sức miễn dịch của một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, chỉ sợ một trận cảm cũng có thể dễ dàng tiễn bà ta đi khỏi nơi này.
Cũng không biết cơ chế chọn người của trung tâm mua sắm ảo rốt cuộc là gì……
Cân nhắc đến việc trong đội có người già, Thẩm Tiêu đặc biệt đi chậm hơn chút. Nhưng mà sau hai, ba lần suýt bị bà cụ vượt qua thì Thẩm Tiêu mới phát hiện cơ thể của bà cụ này cũng khá khỏe mạnh.
Điều này khiến cô không khỏi liên tưởng đến bà cụ Vương gần một trăm tuổi vẫn hành sự hùng hùng hổ hổ.
Không biết bây giờ bà ta như thế nào rồi.
Có lẽ là vì đã từng được trưởng bối chăm sóc, nên Thẩm Tiếu càng sẵn lòng chăm sóc người bạn đồng hành lớn tuổi trước mặt. Lên dốc và xuống dốc, nếu cô có thể dìu đỡ một tay thì cô cũng sẽ ở bên cạnh giúp đỡ.
Hơn nửa ngày trôi qua, khi họ đến một nơi có địa thế tương đối bằng phẳng, đội sáu người dường như chia thành hai nhóm, Thẩm Tiêu với bà cụ ở phía trước, và bốn người trẻ kết thành một nhóm ở phía sau.
Thấy bốn người đó mệt rã rời, Thẩm Tiêu liếm đôi môi khô khan, nói: “Dừng lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Thanh âm này giống như thiên nhiên vang lên, bốn người đó lập tức ngã quỵ xuống đất.
“Thế này cũng mệt quá rồi.”
“Còn nhiều muỗi nữa.” Cô gái vừa nói vừa đập đập lên cánh tay mình.
Thẩm Tiêu thấy họ vẫn mặc quần áo mùa hè mát mẻ, đặc biệt là hai cô gái kia còn mặc váy, cô thương tiếc cho họ vài giây, nhắc nhở: “Ở đây muỗi rất nhiều, mọi người có thể lấy bùn đất quẹt lên người, đừng để lộ da thịt ra, như thế sẽ đỡ hơn chút.”