Chương 108: Cầu Sinh Trong Rừng Mưa Nhiệt Đới 6
Cây cổ thụ này rất to và khỏe chắc, khoảng năm sáu người ôm không xuể, nhưng tiếc rằng cây cổ thụ này vẫn không thoát khỏi được sự tàn phá của thời gian, bây giờ nó chỉ còn một nửa gốc cây. Do thân cây quá dày trong suốt thời gian tồn tại, nên rễ của nó cũng nhô cao trên mặt đất, rễ nhô cao trở thành khung che chở tự nhiên.
Thẩm Tiêu chỉ cần cố định những cành cây đã nhặt được trên hai gốc cây là có thể tạo ra một khoảng trống hình chữ khẩu, đến lúc đó cô sẽ lại trải những loại lá không thấm nước như lá chuối ở bên dưới. Chưa nói sau này, nhưng ít nhất là trong đêm nay, cho dù trời có mưa thì bọn họ cũng sẽ có một nơi để nương thân.
(Hình chữ khẩu: 口 , giống hình vuông.)
Mặc dù bọn họ bên này là hai người phụ nữ, nhưng hai người phân công rất rõ ràng, bà cụ ở bên đang bóc vỏ cây, Thẩm Tiêu thì đặt cành cây đã bóc dựng lên rễ cây, sau đó dùng vỏ cây buộc cố định lại. Cả hai đều làm việc có mục đích và có hiệu quả rất cao.
Ở bên kia, nhóm bốn người nhìn thấy Thẩm Tiêu lợi dụng rễ cây làm nơi trú ẩn, bọn họ cũng từng bước đi theo, chỉ là bọn họ chưa có đủ kinh nghiệm, kỹ thuật không quen thuộc, lại có quá nhiều người nói chuyện, mỗi người đều có ý tưởng của riêng họ, khi nơi trú ẩn của Thẩm Tiêu bên này đã hành hình thì bọn họ vẫn đang vá lại mái nhà.
Mấu chốt là, sau khi bọn họ làm xong nơi trú ẩn thì ngượng ngùng phát hiện ra không gian quá nhỏ, hoàn toàn không đủ cho bốn người ở. Bốn người chỉ có thể bàn bạc, làm lại một cái khác ở bên cạnh, vì vậy vốn dĩ từ một nhóm nhỏ bốn người, bây giờ được chia thành hai cặp đôi tình nhân.
Thẩm Tiêu nhìn sơ qua nơi trú ẩn của bốn người đó, cũng xem như là có thể miễn cưỡng nương thân.
Chắc là sau khi quen rồi, họ sẽ có thể sống sót trên bản đồ này với một chút tích phân để phòng thân.
Thẩm Tiêu vừa suy nghĩ vừa bảo bà cụ Phạm trải lá chuối dưới đáy nơi trú ẩn, còn cô thì tìm thấy hai cành cây đã chết để chuẩn bị chữa cháy bằng cách khoan gỗ. Nhưng vào lúc này, thời tiết trong khu rừng nhiệt đới nói thay đổi là thay đổi, mặt trời vốn dĩ đang tỏa sáng trên bầu trời thì bây giờ lại bị một đám mây lơ lửng chặn lại, ánh sáng xung quanh lập tức mờ đi.
Nếu như ban đêm trời mưa thì đóm lửa này không cần phải nhóm nữa.
Thẩm Tiêu vội vàng quay lại nơi trú ẩn, sửa đổi phương án, bọn họ không chỉ cần phải nâng cao phần đáy, để phòng chống nước vào mà đồng thời còn phải lấy lá chuối che tất cả những nơi mà có thể bị tạt mưa vào.
Vội vội vàng vàng, lại là chạy đua với thời gian, đợi đến lúc trời tối bắt đầu mưa nhỏ giọt thì bên Thẩm Tiêu còn chút nữa mới hoàn thành. Nhưng mà cũng không sao, miễn cưỡng cũng ở được.
Ngoài trời mưa rơi tí tách, trong tiếng mưa rơi thấp thoáng có tiếng ai đó đang khóc. Thẩm Tiêu xoa xoa lỗ tai, cô ngồi trên chiếc giường được nâng lên, thân thể cuộn lại thành một quả bóng. Cô cần phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ngày mai còn phải nhóm lửa, tìm nguồn nước và đồ ăn, tất cả những thứ này đều cần thể lực, không nghỉ ngơi tốt thì làm sao có thể làm được.
Ngay khi cô đang ở trong trạng thái buồn ngủ, đột nhiên một âm thanh như sấm nổ trên đầu, hoàn toàn đánh thức cô. Cô vội vàng thò đầu ra khỏi nơi trú ẩn xem thử, thì ra là người hàng xóm bên cạnh không may đã bị sét đánh......
Thẩm Tiêu vẫn luôn cảm thấy vận may của con người có cao có thấp, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trong khu rừng nhiệt đới nhiều cây cối như thế này mà sét lại đánh trúng bọn họ.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có cái cây ở giữa bị sét đánh có chút tia lửa cháy, nhưng có vẻ như không bao lâu nữa sẽ bị cơn mưa làm dập tắt.
Lúc Thẩm Tiêu đang tìm lá chuối để che mưa qua đó xem thử thì bốn người bị dọa đến hồn bay phách lạc đã la hét chạy tới.
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, nhiệt độ ban đêm trong rừng nhiệt đới không thấp, nhưng nếu trời mưa liên tục, khả năng mắc bệnh cảm phong hàn sẽ tăng lên. Đối mặt với sinh tử, Thẩm Tiêu không thể thờ ơ được.
Diện tích mà nơi trú ẩn cô làm có thể đủ cho cô với bà cụ Phạm nằm, nhưng mà vì ban đêm trời mưa, họ lo nước mưa sẽ làm ướt quần áo, lúc này ai cũng ngồi nên còn một chút không gian còn dư.
“Các người có thể đến trú mưa, nhưng mà không gian bên trong không lớn, chỉ có thể ngồi sát bên biên được thôi.” Thẩm Tiêu nói. Thông cảm thì thông cảm, nhưng họ đối lưng lại với cô thì cô có cảm giác an toàn hơn.
“Cảm ơn!” Bốn người lần mò trong đêm tối và chen vào.
Đêm đầu tiên trong rừng mưa nhiệt đới trải qua trong hỗn loạn như thế.