Chương 115: Cầu Sinh Trong Rừng Mưa Nhiệt Đới 13
Vì thế Lâm Thu Thanh cầm miếng nấm cây này đến bên cạnh Thẩm Tiêu và hỏi cô: “Cho hỏi, đây có phải là cỏ linh chi không?”
Thẩm Tiêu liếc nhìn một cái, nói: “Không phải.”
“Thế cô biết đây là gì không? Có thể trao đổi tích phân mà cô nói không?”
“Anh có nhận được lời nhắc từ trung tâm mua sắm ảo không?”
“Không có.”
“Thế thì không đáng tiền.” Thẩm Tiêu vốn dĩ muốn đi tiếp, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu bảo Lâm Thu Thanh đưa thứ này cho cô: “Đưa tôi xem thử.”
Lâm Thu Thanh đang định cất đi thì vội vàng đưa lại cho cô.
Thẩm Tiêu cầm lại xem, bên ngoài cây nấm này là một lớp bụi, vỏ ngoài có hơi cứng, cô lấy dao găm cắt cây nắm ra, chỉ thấy bên trong hiện ra hình bọt biển, sờ vào dày dày.
“Cái này……ăn được?” Lâm Thu Thanh tưởng là có chuyển biến tốt.
“Không biết.”
“Ờ……”
Thứ đồ này là do họ tìm được, Thẩm Tiêu không quan tâm đến tác dụng khi hưởng đồ này với họ: “Nhưng mà chắc có thể dùng để giữ ngòi lửa.”
Thứ này cứng ngắc, hơn nữa bên trong còn có khe trống, nếu như bỏ một ít lửa vào trong đó, chắc có thể cháy âm ỉ trong một thời gian dài. Trong môi trường như thế này, một khi trời mưa thì ngòi lửa có thể đặt vào trong đó để duy trì.
“Ồ.” Lâm Thu Thanh rất biết đối nhân xử thế, anh ta nói: “Thế cô cầm cái này đi, dù sao thì lửa của chúng tôi cũng được lấy từ bên chỗ cô.”
Thẩm Tiêu gật đầu rồi nhận lấy.
Mất gần một buổi chiều để tuần tra một vòng khu rừng rậm đó, những động vật nguy hiểm một chút, ngoại trừ rắn, côn trùng ra thì tạm thời Thẩm Tiêu vẫn chưa phát hiện ra thứ khác.
Điều này cũng chứng tỏ một điều là ở đây tương đối an toàn.
Trước khi trời tối, họ quay về bên đống lửa, than củi bên cạnh bà cụ Phạm lại nhiều thêm, chất đống như ngọn núi nhỏ vậy. Thẩm Tiêu ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn thêm một quả chuối nướng, và bắt đầu suy nghĩ vấn đề chỗ ở.
Nơi trú ẩn này không chống nước, cũng không chống rắn và côn trùng. Nơi trú ẩn mà ở vào tối hôm qua, hôm nay đã có kiến bò đến rồi, vẫn là nhờ bà cụ lấy lửa đốt một lượt mới có thể miễn cưỡng ở tiếp.
Nếu như ở lại trong rừng mưa nhiệt đới một hay hai tháng, thậm chí là lâu hơn thì một nơi trú ẩn an toàn là vô cùng quan trọng.
Ăn chuối nướng xong, Thẩm Tiêu thấy trời vẫn chưa tối hoàn toàn, cô đi đến trước cây nhỏ có cành cây dày ở bên cạnh, chuẩn bị sẵn dao găm để xem có thể cưa cây hay không. Nhưng khi cô lấy con dao găm ra, cô chợt nhớ ra rằng mình có một công cụ lớn hơn - thanh kiếm trị giá 1200 tích phân mà cô mua trước đây.
Lúc trước ở trong thế giới đáy biển, thanh kiếm này tự động được in trên tay cô như một hình xăm, cô chưa bao giờ có cơ hội sử dụng nó, bây giờ là lúc cô nên sử dụng.
Lấy thanh kiếm ra, Thẩm Tiêu chém vào gốc cây, cô vốn tưởng rằng thứ này so với dao găm sẽ dễ sử dụng hơn một chút, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng đường kiếm sẽ xuyên qua thân cây như cắt đậu phụ vậy.
Thẩm Tiêu: “……”
Cô đưa tay ra đẩy thân cây nhưng cây đổ lại xuống vì trọng tâm không vững.
Vậy mà không phải là ảo giác.
Thẩm Tiêu cầm thanh kiếm trong tay và quan sát cẩn thận, lúc đầu mua thanh kiếm này, trong giới thiệu nói là thanh kiếm của tu sĩ không nổi tiếng, cô nghĩ chắc là sản vật của bản đồ tu chân tu tiên các loại, sức mạnh của nó chắc sẽ tốt hơn kiếm thường một chút, nhưng hoàn toàn không ngờ được, vậy mà nó chém sắt như chém bùn.
Thẩm Tiêu thử trọng lượng của thanh kiếm và thử nó một lần nữa trên cây to hơn một chút ở bên cạnh, nhưng lần này cành cây vẫn bị cắt làm đôi với một thanh kiếm.
Cô chém ngã liên tiếp hai cây, thu hút các ánh nhìn xung quanh.
Tốc độ này có phải hơi nhanh không?
Lúc đám người vẫn đang suy nghĩ thì họ nhìn thấy Thẩm Tiêu xoay người, trong tay cầm một thứ giống như thanh kiếm cổ đi đến phía trước một cây đại thụ, sau đó giơ kiếm lên chém, cây đại thụ đó không có động tĩnh gì cả.
Đám người: “……” Họ có chút muốn cười, nhưng không dám lắm.
Vốn dĩ Lâm Thu Thanh muốn xoay mặt qua xem như mình chưa nhìn thấy gì, nhưng anh ta vừa xoay mặt qua thì bị bạn tốt cưỡng ép kéo lại, sau đó anh ta nhìn thấy cây đại thụ đó từ từ ngã xuống bên cạnh, bụi đất bắn tung tóe.
“?” Tình huống gì vậy?
Lâm Thu Thanh sửng sốt, nhìn sang ba người đồng đội của mình, ai nấy cũng há hốc mồm, thậm chí Vương Vương còn che miệng lại.
Lúc Lâm Thu Thanh vẫn chưa hiểu gì thì Thẩm Tiêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn cây đại thụ dưới đất, cuối cùng nhìn về phía bà cụ: “Hình như chúng ta có thể lấy gỗ làm nhà rồi.”