Chương 119: Cầu Sinh Trong Rừng Mưa Nhiệt Đới 17
“Độc thật đấy.” Thẩm Tiêu vừa gãi ngứa, thề rằng quay về nhất định phải tìm ít ngải cứu mang theo người, vừa nhìn về thung lũng để quan sát.
Trời vừa sáng, vua khỉ đi dạo quanh bụi nho một vòng, rồi cùng bầy khỉ con rời thung lũng, không biết là để tuần tra lãnh thổ hay là tìm kiếm thức ăn. Thẩm Tiêu thấy chúng đã đi xa, cô lập tức trèo xuống khỏi cây, đi về phía những cây nho dại.
Nhưng cô vẫn chưa tiến lại gần bụi nho dại, lúc đi qua cây cổ thụ nghìn năm thì lại ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
Đây là……
Khỉ ngâm rượu?
Thứ như khỉ ngâm rượu này Thẩm Tiêu chưa từng thấy qua, chỉ nghe sư phụ ngẫu nhiên nhắc tới.
Thời trẻ có người muốn bán khỉ ngâm rượu cho sư phụ, nghe nói là trong lúc vô ý phát hiện ở trong núi hoang dã, sư phụ bảo người nọ đưa tới xem thử, thật ra chỉ là bản thân người nọ dùng vài loại hoa quả tự ủ, dùng mánh lới khỉ ngâm rượu này, muốn bán tốt giá.
Khỉ ngâm rượu chân chính, sư phụ nói trong nghề gần như chưa ai từng thấy. Lý do nói gần như, là vì ông ấy cảm thấy có lẽ thực sự có loại rượu ngon cực phẩm này tồn tại, nhưng người đời không có lộc ăn. Khi đó Thẩm Tiêu còn cười sư phụ đã một đống tuổi rồi, thế nhưng vẫn còn ôm ấp loại tình cảm lãng mạn này.
Nhưng bây giờ cô đứng ở dưới cây cổ thụ, lại quả thực ngửi thấy mùi rượu.
Hình như cô là người có phúc duyên trong miệng sư phụ.
Dạo quanh cổ thụ một vòng, Thẩm Tiêu dùng sức lay động thân cây. Nói như vậy, điều kiện khỉ ủ rượu này vô cùng hà khắc. Hoa quả lên men rất đơn giản, nhưng để lên men được thì cần hoàn cảnh kín gió, đồng thời còn phải có một chỗ cực nhỏ có thể thoát khí, bởi vì trong quá trình lên men sẽ sinh ra lượng lớn chất khí, những chất khí này nếu không tiêu tan ra ngoài, tích lũy đến mức độ nhất định sẽ tan tành. Hiện tại có mùi rượu, chứng tỏ rằng trong cây này hẳn là có không gian kín gió.
Rất nhanh, Thẩm Tiêu gõ được một vị trí có tiếng vang khác biệt, âm thanh của vị trí này khác với sự trong trẻo của chỗ khác, rõ ràng trầm đục hơn. Tiếp theo cô lại thay đổi vị trí khác nghe âm thanh, cuối cùng gần như có thể xác định sơ sơ vị trí của cây cổ thụ rỗng này là ở nơi cao nửa eo cô.
Con khỉ canh giữ ở trên cây vẫn còn đang lấy đồ ném cô, Thẩm Tiêu vừa né tránh vừa lấy ra thanh kiếm cổ khoét chỗ cây cao bằng nửa eo, theo kiếm cổ khoét vào, rất nhanh thực sự có chất lỏng màu xanh biếc chảy ra.
Đây là rượu trong cây?
Thẩm Tiêu ghé sát vào ngửi thử, quả thật có mùi rượu không sai. Cô không dám tùy tiện nếm thử, bình thường trong rượu sản xuất không chính quy rất có thể mang theo lượng lớn vi khuẩn và Formaldehyde, huống chi chất lỏng này còn là màu xanh biếc.
( 甲 醛 : Nó là một chất khí không màu và có tính kích ứng, gây khó chịu cho mắt và mũi của con người.)
So với những màu sắc khác mặt mà nói, chất lỏng màu xanh biếc khó tránh khỏi sẽ cho người ta một cảm giác của một loại thuốc độc. Hơn nữa nơi này là vùng hoang dã, lại gia tăng độ nguy hiểm cho chất lỏng này.
Dựa trên tinh thần đến cũng đến rồi, cuối cùng Thẩm Tiêu vẫn cầm ống trúc từ trong cửa hàng nhỏ một mét vuông của mình. Đây là bình đựng đồ đơn giản mà cô tạo ra, là chuẩn bị khi trông thấy những loại quả dại gì đó.
Chất lỏng màu xanh biếc ở trong cổ thụ vẫn còn ứa ra ngoài, Thẩm Tiêu dùng ống trúc kề sát miệng hốc cây, rất nhanh đã gom được hơn phân nửa ống trúc. Sau đó, có lẽ chất lỏng trong cây cũng không nhiều, tốc độ chảy trở nên chậm chạp. Khi Thẩm Tiêu đựng gần đầy chín phần, chất lòng trong cây không còn ứa ra nữa.
Cùng lúc đó, trong đầu cô truyền đến tin thu về của trung tâm mua sắm ảo: Một bình Khỉ ngâm rượu cực tốt, thu về 300 tích phân, có thu về hay không?
?
Thẩm Tiêu giật mình.
300 tích phân?
Cô đi qua nhiều thế giới như vậy, đây là lần đầu tiên có giá cao như thế. Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm của cô, giá thu về của trung tâm mua sắm ảo là thấp nhất, nếu như cô đến nơi khác bán ra, về cơ bản giá cả sẽ rất cao.
Chất lỏng màu xanh biếc trong ống trúc này thế mà quý giá như vậy?
Thẩm Tiêu bình tĩnh lại, cô nhìn ống trúc trong tay, lại nhìn chất lỏng còn sót lại ở chỗ thân cây, trung tâm mua sắm ảo đã tình nguyện mua lại thứ đó, vậy chất lượng hẳn là qua cửa rồi.
Cô vươn ngón tay quệt rượu còn sót lại ở kẽ hốc cây vào miệng, không giống với rượu đế cay, vị ngọt của rượu vang đỏ, rượu vào miệng mang theo mùi thơm của trái cây nồng đậm, vào miệng không tệ, vị đậm đà. Chỉ mùi vị này, quả thật rất khác biệt.
Đúng, là mùi vị khác biệt.
Nói như vậy, đắt thế cũng có chút đạo lý.