Chương 122: Cầu Sinh Trong Rừng Mưa Nhiệt Đới 20
Nho rừng đã rửa rồi, nếu cứ như vậy để đó mặc kệ, chờ ngày mai trái cây có lẽ sẽ bị hư hỏng. Vì thế Thẩm Tiêu đốt một đống lửa ở bên nhà gỗ, phía trên dùng lá chuối tây chắn mưa, dùng để soi sáng. Tiếp theo cô lại đốt xuống một đống ở nhà gỗ, nhưng dưới nhà gỗ không phải lửa, mà là dùng vụn gỗ chẻ ra. Chỉ ở nơi cao hơn vụn gỗ một mét thì nhiệt độ cao hơn một chút sẽ không ảnh hưởng đến nhà gỗ cao hơn một mét, đồng thời tấm ván gỗ mỏng phủ kín nho rừng cũng đặt ở bên trên phơi khô, sẽ không có nguy cơ bốc cháy.
Vừa bị nóng, nho rừng dần dần khô héo, có vài chỗ sẽ trống ra. Vừa có chỗ trống, Thẩm Tiêu đã gom đống nho này qua một bên, tiếp tục đặt mẻ mới lên phơi khô. Mãi cho đến khi khô tới nỗi nặn ra bên ngoài vỏ cứng bên trong mềm dẻo, lúc này mới tính đạt tiêu chuẩn.
Lặp lại như thế, vẫn để khô đến khi phía đông trời sáng lên, quả nho mà Thẩm Tiêu hái về mới phơi khô hết toàn bộ. Trước đó một đống giống như núi nhỏ, hiện tại mất hơi nước, mấy ống trúc đã có thể đựng đầy.
Bởi vì là lần đầu tiên phơi khô, Thẩm Tiêu thấy lượng nho khô này có hơi chênh lệch không đồng đều, lo lắng để chung với nhau, mấy cái phơi hỏng sẽ ảnh hưởng đến những quả tốt, dù sao bên ngoài còn đang mưa, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, cô dứt khoát lựa ra những qua mềm dẻo có tính co dãn, ngoài những quả giữ lại, phần kém hơn còn lại sẽ giữ làm đồ ăn vặt bổ sung lượng đường.
Nhưng khi cô đựng những quả đẹp đầy ống trúc, cô bất ngờ lại thu được nhắc nhở thu về của trung tâm mua sắm ảo: Một bình nho rừng khô không tệ, giá thu về 5 tích phân, có thu về hay không?
?
5 tích phân?
Nho khô cũng thu về được?
Thẩm Tiêu cầm nho khô nhìn hồi lâu, nhấn mở trung tâm mua sắm ảo.
Dựa theo lệ thường, Thẩm Tiêu không bán thứ này cho hệ thống, mà là ấn mở những quán mỹ thực. Nhưng khác với Khỉ ngâm rượu, thứ như nho rừng khô này thật sự có chút tầm thường, dưới một hàng từ chối, chỉ có một quán đúng lúc cần thứ này, cuối cùng lấy giá 8 tích phân giao dịch thành công.
“Anh còn cần không? Nếu anh cần chỗ tôi vẫn còn đấy.” Thẩm Tiêu nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.
“Tạm thời không cần.”
“Vậy nếu anh cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi. Lúc nào tôi cũng có.” Có thể thêm một tích phân thì cũng là một tích phân.
“Được.”
Nhìn thấy 8 tích phân mới mẻ ra lò, Thẩm Tiêu lại tiếp tục chọn lựa lô hàng. Lúc này cô còn chọn ra những sản phẩm kém một chút, nhưng thực đáng tiếc, trung tâm mua sắm ảo vốn chướng mắt những sản phẩm này. Nhìn thấy lại lấy ra non nửa ống trúc nho rừng khô đẹp, trong lòng Thẩm Tiêu đưa ra một quyết định:
Đàn khỉ, xin lỗi!
Ngày hôm sau, trời không mưa, sáng sớm Thẩm Tiêu đã xuất phát. Sau khi đến khe núi, vua khỉ của khe núi còn chưa về. Cô đi tới vách núi bên kia giống như lúc trước, lúc này cô không lựa lấy như trước nữa, hầu như là nho rừng có thể nhìn thấy đều hái bỏ vào trong không gian cửa hàng, mãi cho đến khi đựng không hết, mới nhanh chóng rời đi.
Lần này bởi vì buổi sáng xuất phát, lần này chạng vạng Thẩm Tiêu quay về nhà gỗ.
Lại là một đợt hái rửa phơi, bởi vì trời quá muộn, Thẩm Tiêu bèn dứt khoát giao chuyện lựa nho cho bà cụ Phạm làm. Ngày thứ ba lúc gần đi cô còn đặc biệt dặn dò bà ta, nhất định phải kiểm soát sản phẩm nghiêm ngặt.
Bà cụ Phạm không rõ vì sao nhưng vẫn đồng ý.
Đợi khi chạng vạng Thẩm Tiêu trở về, cô đã thấy bà cụ Phạm vội vàng chạy đến bên người cô hạ giọng nói: “Thứ đó bà để trong nhà, đủ hai ống trúc còn nhiều hơn một chút.”
Thẩm Tiêu biết bà ta hẳn là cũng nhận được nhắc nhở của trung tâm mua sắm, cô nở nụ cười, nói: “Được, kế tiếp chúng ta bận rộn đấy. Nếu có tích phân, cháu bảy bà ba. Trước tiên bà đừng vội từ chối, thời gian chín của nho sẽ không quá dài, đây là nguồn tích phân duy nhất chúng ta phát hiện trước mắt, cho nên ngày hôm sau cháu sẽ nắm chặt thời gian tìm kiếm chúng ở chung quanh. Mà bà thì phải phụ trách xử lý nho sạch sẽ, phơi khô và lựa chọn thu vào hàng tốt. Những việc này cũng không phải công việc thoải mái gì, bà đừng ghét bỏ cháu phân cho bà ít tích phân là được.”
“Sao có thể ngại ít chứ.” Bà Phạm nhấp miệng: “Cảm ơn.”
Sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, ngày hôm sau Thẩm Tiêu vẫn đi tới đi lui giữa khe núi và nhà gỗ. Nho rừng phía dưới vách núi, Thẩm Tiêu hái hết những quả nho phía dưới mà cô có thể hái, tốn thời gian xấp xỉ sáu ngày. Lại lên phía trên, cô thật sự không thể đi lên, chỉ có thể từ bỏ.