Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 138: Thế Giới Ôn Dịch 4

Chương 138: Thế Giới Ôn Dịch 4


Dứt lời, bà ta cầm đèn rời khỏi. Người phụ nữ kia chạy theo ra ngoài để cầu xin nhưng bà lão đã về lại phòng chính và đóng cửa lại.
Trong phòng có người khẽ thở dài, nhưng khi bóng tối bao trùm thì sự im lặng được khôi phục, chỉ còn nghe thấy tiếng người phụ nữ cúi đầu van xin ngoài kia.
Thẩm Tiêu cũng không cho rằng phán quyết của bà lão là bất công với mình. Nếu có thể sống tử tế thì ai lại đi làm những chuyện đê hèn như thế này.
Một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Tiêu rời khỏi Từ Tế Đường thì trông thấy người phụ nữ kia đã ở bên ngoài cầu xin cả một đêm.
Nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài.
Cũng là vào lúc này Thẩm Tiêu mới biết, cô ta còn một đứa con nhỏ. Đứa bé kia khóc lóc muốn đi theo cùng với cô ta, cô ta không ngừng dỗ dành: “A Bảo ngoan, mẹ không đi, mẹ ngủ ngay tại bên ngoài này.”
Thẩm Tiêu đi càng xa, tiếng của người phụ nữ kia càng nhỏ dần, nhưng tâm trạng Thẩm Tiêu vẫn cứ thấy tồi tệ.
Đây là Giang Nam tương đối giàu có, vậy còn những nơi nghèo khó hơn nữa thì sẽ như thế nào?

Không còn được ở lại Từ Tế Đường, tiền cũng không tiết kiệm được nữa. Thẩm Tiêu đành phải tìm một quán trọ giá rẻ để ở và trú trong căn phòng rẻ nhất.
Tìm được chỗ ở xong, Thẩm Tiêu đi dạo một vòng trên phố. Cô thấy trên phố đa phần đều bán bánh bao, mì hay các loại đồ chiên, cảm xúc của cô dần trùng xuống.
Trở lại quán trọ, cô hỏi tiểu nhị xem có ai làm thợ mộc không. Tình cờ thay tiểu nhị có người thân làm nghề này, biết được cô muốn tìm thợ mộc, tiện thể quán đang vắng người nên đã bớt thời giờ dắt Thẩm Tiêu đi một chuyến.
“Tôi muốn làm cái gì đó có thể đẩy bếp lò đi được.” Thẩm Tiêu diễn tả với người thợ mộc, hiện tại của cô thể làm một ít đồ nhẹ để bán, phải kiếm tiền trước đã, sau đó mới nghĩ đến những thứ khác. Mà làm đồ ăn nhẹ nhất định phải có nồi đun, mấy thứ này quá nặng, cô phải chuẩn bị thêm giá đẩy.
“Có thể đẩy được bếp lò, ý cô là như thế?” Người thợ mộc đứng dậy và dẫn Thẩm Tiêu đến bên phòng củi để xem thì liền nhìn thấy mấy cái giá đẩy bằng gỗ: “Đặt bếp lò bên trên đó là được, phía dưới có thể đổ tro.”
Người thợ mộc vừa nói vừa làm mẫu: “Cô muốn bán đồ ăn phải không?”
“Dự định là như vậy.” Thẩm Tiêu đáp.
“Vậy thì đúng rồi. Cô đi dọc trên phố nhìn xem, những người khác đều là đến chỗ tôi mua đấy.” Người thợ mộc nói: “Đồng thời, nếu sau này cô muốn đổi, chiếc xe đẩy nhỏ này cũng có thể bán trả lại cho tôi.”
Cảm mến là sự đặc biệt trong công việc buôn bán.
Thẩm Tiêu kiểm tra một chút, thấy quả thật không tồi. Sau khi thương lượng giá cả thỏa đáng và chấp nhận mua, người thợ mộc lại giới thiệu thợ xây bán bếp lò cho cô, sau đó lại giới thiệu nơi bán xoong nồi chén bát, thậm chí giới thiệu cả người bán bột mì cho Thẩm Tiêu.
Mua xong một loạt, số bạc trong tay đã tiêu hết một nửa, còn lại 24 chỉ với 45 khắc.
Lúc Thẩm Tiêu mang đồ về đến quán trọ, tiểu nhị thấy cô mua xe đẩy ở chỗ người thân của mình thì sắc mặt ôn hòa hơn nhiều, vừa giúp đỡ cô mang đồ đến sân sau vừa nói với cô có người tìm: “Bên trong có người tìm cô.”
“Hả?” Khi vừa tiến vào sân sau đã nhìn thấy Thanh Thủy đứng ở đó.
“Chị Thẩm.” Thanh Thủy chào hỏi.
“Thanh Thủy à.” Thẩm Tiêu không ngờ cậu ta sẽ tìm đến: “Ngại quá, tối qua xảy ra chút chuyện nên nên chị phải đổi chỗ ở.”
“Không sao, em tìm đến đây cũng không khó lắm.” Thanh Thủy vừa giúp Thẩm Tiêu vừa nói: “Em còn lo chị ở đó ngủ sẽ không ngon, quán trọ thì tốt hơn nhiều.” Cậu ta thấy Thẩm Tiêu đẩy nồi hơi bèn hỏi: “Chị chuẩn bị mấy thứ này để làm gì, muốn định tự nấu cơm hay sao?”
“Định mở bán chút gì đó...” Thẩm Tiêu lấy bột mì, đậu tương và những thứ khác trên xe: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn no rồi mới đến.” Cậu ta thấy trước kia Thẩm Tiêu không giàu lắm, sợ cô tốn kém nên ăn cho no bụng rồi mới tìm đến đây, như vậy sẽ không khiến cô phải tiêu tốn.
“Được rồi, vậy cậu ngồi chờ đi, tôi đi rót cho chén nước.” Nhưng nước trên bàn đã lạnh, lúc rót ra không hề còn độ ấm. Thẩm Tiêu sửng sốt, định đi đun sôi thì bị Thanh Thủy cản lại: “Em đi ngay ấy mà, không cần đâu.”
Nhìn thiếu niên trước mặt, Thẩm Tiêu đành thôi: “Tôi đến phòng bếp chuẩn bị cho việc mở quầy bán, tiện thể cậu cũng kể cho tôi nghe chuyện của mấy năm qua đi, với cả vợ chồng ông bà chủ thế nào nữa.”
“Được.”
Hai người đi vào phòng bếp, lúc này quán trọ không có ai nên phòng bếp cũng không có ai dùng. Thẩm Tiêu nói với tiểu nhị một tiếng rồi nhóm lửa, vừa đun nước vừa hốt đậu tương cho vào nồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất