Chương 161: Thế Giới Ôn Dịch 27
Nhưng không đợi cho cô thương cảm, bên ngoài lại lục tục có người bệnh đưa tới. Hoá ra là Chử Đình hạ lệnh điều tra toàn thành từng nhà một, xuất hiện bất kì triệu chứng khác lạ thì đưa ngay tới bên này cách ly.
Thẩm Tiêu trong tình cảnh rối ren dàn xếp được xong người mới đến, lúc ấy mới phát hiện trong đó còn có mẹ tổng bổ đầu Chu.
Tổng bổ đầu Chu biết tin chạy đến, người đàn ông đã ba ngày bốn đêm không được chợp mắt bước chân loạng choạng. Ông ta quỳ xuống trước giường bệnh mẹ, thủ thỉ với bà cụ rằng mọi người trong nhà vẫn bình yên, bảo bà cụ an tâm trị bệnh, đừng lo lắng gì hết: “Cháu trai còn đợi mẹ về nhà đấy, mẹ phải chóng khoẻ lên.”
Thật ra lúc này mẹ Chu đã sốt cao mê man, bà cụ nắm chặt tay con trai cũng chỉ là phản ứng bản năng.
Tổng bổ đầu Chu nói chuyện một lúc với mẹ, bên đó lại có người đến tìm ông ta, ngoài kia còn có việc cần ông giải quyết.
“Mẹ, con đi đây.” Tổng bổ đầu Chu nặng nề dập đầu mấy cái trước giường bệnh rồi quyết tuyệt đi khỏi Minh Luân Đường.
Từ lúc tiến vào đến khi rời đi, ông ta không ngơi nghỉ một phút nào. Thẩm Tiêu nhớ lại thời điểm lúc trước khi gặp ông ta, còn tưởng rằng ông ta là một viên quan nhỏ, hiện giờ trông có vẻ, tầm sâu của mỗi người không ai hiện ra mặt.
Đêm hôm nay, học phủ lại có thêm hơn mười người bệnh chết. Thẩm Tiêu biết, đây mới chỉ là khởi đầu, còn chưa đến giai đoạn bùng nổ chân chính. Được cái Chử Đình không phải hoàn toàn bỏ mặc học phủ, anh nhân lúc mới qua một đợt sóng kinh hoàng tạm thời buông lỏng tâm tình, cho người tới di tản toàn bộ đệ tử và giáo thụ, cả học phủ giao lại cho Thẩm Tiêu sắp xếp.
Vừa dư ra phòng trống, Thẩm Tiêu chuyển ngay mẹ tổng bổ đầu Chu đến gian nhà đó. Đây không phải đặc quyền, chỉ là để cảm ơn tổng bổ đầu chu lao lực vì bách tính.
Thời gian từng ngày trôi qua, mỗi ngày số người bị đưa đến học phủ ngày càng nhiều, mà tương tự, mỗi ngày cũng sẽ có những vị trí giường trống ra.
Ai cũng rất ăn ý không nhắc đến những thi thể đó bị đưa đi đâu, nhưng Thẩm Tiêu biết, nếu Chử Đình xử lí, vậy kết cục cuối cùng của những thi thể này nhất định là hỏa táng. Nhưng đây không phải thời hiện đại, hoả táng đối với người thời không này mà nói là báng bổ, việc này xác suất lớn là tiến hành trong âm thầm.
Đúng như Thẩm Tiêu suy đoán, toàn bộ thi thể đúng là có người chuyên môn phụ trách đưa ra ngoài thành thiêu hủy. Hiện tại toàn thành đặt lệnh giới nghiêm, cơ bản không cho phép người thường tự ý đi lung tung. Những thi thể này lại là vận chuyển ra ngoài vào nửa đêm, theo đạo lý ít nhất có thể giấu được một khoảng thời gian.
Nhưng không biết vì sao, tin tức thi thể bị đưa đi thiêu hủy lại bị người tiết lộ ra ngoài, mà còn chỉ trong một đêm truyền khắp hơn nửa thành Lâm Châu. Lại đúng ngày hôm nay, mẹ tổng bổ đầu Chu ra đi…
Khi người thân bị quan phủ cưỡng chế đưa đi, dân chúng vốn dĩ đã nén một bụng phẫn nộ, nhưng vì vướng trở ngại quyền thế và cộng thêm việc đại phu đều ở trường học, nên họ cũng chỉ có thể dám giận mà không dám nói. Nhưng bây giờ đã biết được có rất nhiều người chết trong trường, và những cái xác đó đã được kéo đến những ngôi mộ tập thể bên ngoài thành phố để thiêu như những con vật thì con người yếu đuối bình thường có dễ bảo đến đâu thì lúc này cũng không kìm nén được cơn giận, trong tay cầm vũ khí, đi ra trường theo những tiếng kêu gọi đó.
Mới đầu là mười mấy người, sau đó biến thành mấy chục người, và sau đó nữa con số đã lên đến hàng trăm hàng nghìn. Binh lính của thành Lâm Châu tổng cộng cũng chỉ có vài nghìn người, trong đó hơn một nửa phải canh gác tường thành, phần còn lại thì cả ngày tuần tra trong thành, với số lượng nhân sự đã phân tán, làm sao có thể ngăn được đám người tức giận này.
“Chuyện gì vậy?” Có binh lính không rõ tình hình, nhìn thấy đám người từ xa đến, muốn tiến lên giải tán đám đông thì bị người khác kéo lại: “Đừng đi.”
“Tại sao?”
“Cậu không cản họ nổi đâu.” Đồng đội nói với vẻ mặt đồng tình: “Những người ở trường học cũng không còn là người nữa rồi, lôi xác chết của người ta ra bên ngoài thiêu hủy. Ai mà không có vợ con, đổi lại là cậu, cậu có nhẫn tâm không? Dù sao thì tôi không nhẫn tâm rồi đó.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhiều nhưng mà như thế, huống hồ nhiều người như vậy, làm sao chúng ta có thể cản được.” Người đó nói.
Gần như không có bất kỳ sự cản trở nào, và đội ngũ đã lên tới hơn một nghìn người đang tiến về trường học. Trên đường đi, có binh lính nhìn thấy trận chiến này liền chạy tới nha môn báo cáo, nhưng đã không kịp nữa rồi, những người này đã tiến vào hẻm trường học.