Chương 173: Thế Giới Ôn Dịch 39
“Đương nhiên là không đủ rồi.” Đại phu đó đã chuẩn bị sẵn rồi: “Đây là bản liệt kê, mọi thứ nhờ vào cô Thẩm rồi.”
Thẩm Tiêu vừa cầm lấy bản liệt kê, cũng không mượn tay người khác, đích thân đi tìm Chử Đình rồi. Sau khi Chử Đình biết chuyện thì cũng không nói nhiều, dẫn người đến hai nhà họ Cố và họ Lý. Khi ra lại thì đã có thuốc. Không chỉ có thuốc, còn có tiền.
“Nhiều như vậy sao?” Thẩm Tiêu không cảm thấy hai nhà đó sẽ tốt như vậy, nể mặt đưa một chút thì còn được, nhưng bây giờ lấy ra hết thảy, điều này không thể nào: “Không phải anh lại uy hiếp người ta đấy chứ.” Trưởng tôn của hai nhà này bây giờ còn bị nhốt trong trường học đấy, bắt hai con cừu và ra sức nhổ lông cừu, cô lo là sẽ xảy ra chuyện.
Chử Đình lại nói: “Đến bây giờ đã có mấy nghìn người chết vì trận dịch bệnh này, nhất định trận dịch này sẽ được ghi chép vào trong phủ chí Lâm Châu. Và loại thuốc xuất hiện vào lúc này nhất định cũng sẽ được người ta ghi nhớ. Tôi cũng không nói chuyện vô căn cứ, chỉ nói là người nào bỏ ra nhiều tiền, thì phương thuốc này sẽ ghi danh người đó. Sau đó, lần này họ cũng khá chủ động.”
Thẩm Tiêu: “...”
Cái này nói thẳng ra chính là bỏ tiền ra mua danh tiếng, hơn nữa còn bỏ tiền ra một lần thì nhận được tên hay lâu dài. Người nào có chút dã tâm thì quả thực sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy.
“Anh đúng là biết làm ăn.” Thẩm Tiêu nói, cái này mà cũng có thể lấy ra ghi danh được.
“Vốn dĩ tôi làm mua đi bán lại.” Dù sao cũng đến lúc này rồi, Chử Đình cũng không ngại nói thêm một chút.
Bốn chữ “mua đi bán lại” khiến Thẩm Tiêu nhớ đến sủi cảo lúc trước cô treo lên và bị cướp mất: “Không phải anh chính là kiểu người chuyên hạ giá giành đồ giảm giá của người khác, sau đó bán cho trung tâm mua sắm ảo kiếm tiền trung gian đấy chứ.”
“?” Chử Đình liếc cô một cái, nói: “Tôi có tầm nhìn hạn hẹp như vậy sao? Mặc dù quả thật là có người đang làm cái này, nhưng kiếm được đều là tích phân nhỏ. Thật sự kiếm được tích phân lớn, vẫn phải là đồ vật giá cao không người mua. Chẳng hạn như viên thuốc kéo dài tuổi thọ của thế giới tu chân hay công nghệ “bay hơi” của bản đồ khoa học viễn tưởng, những thứ này không cần quá nhiều và chúng sẽ không gây ra tác động trên diện rộng, nhưng tất cả mọi người đều sẵn sàng bỏ ra những cái giá cao ngất trời để mua chúng, mỗi khi chúng ta được tung ra. Đây mới là công việc kinh doanh thực sự.”
Thẩm Tiêu im lặng một lát rồi nói: “Mạo muội hỏi một câu, bình thường viên thuốc kéo dài tuổi thọ cần bao nhiêu tích phân?”
“Bắt đầu từ hàng triệu.”
“...” Thế thì hết chuyện rồi.
Hai người về đến trường học, Lương Lão với những người khác vẫn còn đang bận rộn. Chử Đình cũng không làm phiền, đợi cho đến giờ cơm trưa, Lương Lão mới được mời đến sau bếp để hỏi thăm tình hình.
Lời của ông ta vẫn bảo thủ như thế: “Tôi không chắc thuốc này có thể chữa khỏi trận dịch bệnh này, nhưng so với những phương thuốc khác thì hiệu quả rõ ràng hơn nhiều. Cụ thể có được hay không, còn phải xem có bệnh nhân khỏi bệnh không.” Mặc dù nói như vậy, nhưng vẻ mặt ông ta có vài phần nắm chắt, nhìn có vẻ hi vọng chữa khỏi rất lớn.
“Thế này đã trong chiều hướng phát triển tốt rồi.” Chử Đình nói: “Vất vả cho mọi người rồi, chuyện này kết thúc, nhất định tôi sẽ đưa công lao của mọi người lên triều đình.”
“Vất vả thì vất vả.” Những gì nên giành cho đại phu thì Lương Lão đều sẽ giành lấy, nhưng mà không phải là công lao của ông ta thì ông ta cũng sẽ không nhận bừa: “Nhưng mà thuốc này được phát hiện, công lao không chỉ có một mình tôi. Phương thuốc ban đầu của tôi, bên trong không có cây quan âm. Và cũng vừa hay nhờ phần cây quan âm này, mới khiến cho cả phương thuốc có hiệu quả. Cho nên người cần được tuyên dương cũng nên là người bỏ phần cây quan âm này vào.”
“Thì ra là như vậy, không biết là đệ tử nào của ngài?” Chử Đình nói.
Lương Lão lắc đầu nói: “Đệ tử của tôi, tôi là người rõ nhất, chúng sẽ không tự ý thêm thuốc. Hơn nữa tôi kiểm tra thấy vỏ cây quan âm trong xác thuốc không phải đồ khô cũ, mà là đồ tươi mới.” Nói đến đây, ông ta nhìn thử người trong phòng bếp: “Cho nên tôi thiêng về trường hợp bỏ nhầm hơn.”
Khoảng thời gian này sau bếp thiếu củi tươi, Thẩm Tiêu đã chặt không ít cây đến. Cây quan âm cũng không phải là loại cây khan hiếm gì, bây giờ chúng được chất đống ở trong sân sau bếp. Nói như thế thì quả thực cũng có khả năng bỏ nhầm.
“Ai là người nấu thuốc ngày hôm qua?” Thẩm Tiêu hỏi, hôm qua cô không có ở đó.
Mẹ Kim Đào chỉ về phía mẹ Phạm Nguyệt: “Là thuốc mẹ Nguyệt nấu.”
Mẹ Phạm Nguyệt vội vàng khua tay: “Tôi không có thêm đồ lung tung, tôi chỉ bỏ hết thuốc mà tiểu đại phu đưa vào ấm thuốc thôi.” Nói được một nửa, đột nhiên cô ta nhớ ra: “Đúng rồi, lúc đó trên bếp lò còn có một ít đồ vật giống như vỏ cây vậy, tôi tưởng là thuốc trong bao bị rơi ra ngoài nên đã nhặt lên và cho vào cùng...”