Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 182: Cầu sinh nơi núi tuyết 5

Chương 182: Cầu sinh nơi núi tuyết 5


“Này.” Cô chọt chọt anh từ đằng sau, dùng giọng nói không làm ồn đến người khác: “Anh có cần lại ngủ cùng với tôi không?” Túi ngủ của cô rất lớn, hai người nằm với nhau, hoàn toàn không vấn đề.
Ai ngờ Chử Đình không nhúc nhích gì, nhắm mắt nói: “Tôi một mét chín, cô một mét hai, tôi lại túi ngủ của cô làm gì, che chân sao?”
Thẩm Tiêu: “?”
Trong đêm tối, truyền đến tiếng phụt cười, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng quả thực là có người vẫn chưa ngủ, hơn nữa còn nghe thấy đoạn hội thoại của họ. Thẩm Tiêu liền quê một cục, cô co người vào trong túi ngủ, càng nghĩ càng tức, cô cũng không biết tại sao mình tại tức giận, cô dứt khoát bò dậy từ túi ngủ, vươn tay ra nhéo lỗ tai Chử Đình một cái, sau đó nhanh chóng chui vào lại túi ngủ.
Hả giận!
Không có phòng bị, bị đánh úp một cái, Chử Đình bỗng nhiên mở mắt ra, đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với anh như vậy, anh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Điên rồi à?”
Trên tai vẫn còn sót lại chút hơi ấm, anh chạm vào, nhưng không hiểu sao nhiệt độ trên tai lại trở nên có chút nóng. Anh quay đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ thu nhỏ trong túi ngủ, cuối cùng quyết định không so đo với cô nữa.
Một đêm không lời.
Ngày hôm sau lúc Thẩm Tiêu thức dậy, Chử Đình đã không còn trong nhà. Lò lửa vẫn đang cháy, cô định ra ngoài múc ít tuyết vào đun nước, vừa mới mở cửa thì thấy Chử Đình xách con cá dài hơn hai thước đang đi về phía này.
“Anh dậy sớm vậy à?” Thẩm Tiêu tiến tới, đón lấy con cá một cách rất tự nhiên, cô vui vẻ nói: “Con cá to thật đấy, vất vả cho anh rồi, anh đi nghỉ ngơi đi, việc tiếp theo cứ giao cho tôi là được.”
Chử Đình: “?”
Không hiểu sao, con cá mình anh câu về sao bây giờ lại trở thành đồ dùng chung của mọi người rồi? Nhưng mà Thẩm Tiêu đã lấy con dao găm đi đánh vẩy cá rồi, ngay cả giải thích anh cũng không biết nên nói như thế nào.
Những người khác vẫn chưa ra, anh tới bên cạnh cô, nói: “Bình thường cô đều dễ gần với mọi người như vậy sao?”
Thẩm Tiêu hỏi ngược lại anh: “Không lẽ chúng ta không thân?”
“Chúng ta rất thân?”
Lần này Thẩm Tiêu cười rồi: “Anh muốn một mình ăn con cá nhạt nhẽo, thậm chí là nướng cháy này, hay là húp canh cá nóng hổi với ăn cá nướng vàng thơm giòn với mọi người? Hai chọn một, anh tự chọn đi.”
Chử Đình xoa xoa mũi, không do dự gì mà chọn vế phía sau: “Nhớ xử lý cá sạch một chút, nội tạng bỏ vào lửa đốt.”
“Biết rồi ông cụ. À, anh đợi một lát.” Lúc này Thẩm Tiêu cũng không đeo găng tay, cô móc từ trong túi ra một cái túi giấy dầu, đặt vào tay Chử Đình: “Anh bỏ bụng trước đi.”
Chử Đình ngửi ngửi, là đồ ngọt, rất thơm. Cá của anh vẫn còn trong tay người ta, nên anh cũng không từ chối phần thức ăn này.
Cầm bánh ngọt đi vào nhà, để lên lửa hơ một lát, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa ra xung quanh.
“Thơm quá đi.” Triệu Phong ở trên giường thò đầu ra, nói với Chử Đình: “Người anh em, có thể cho tôi một miếng không? Tôi lấy lương thực quân đội đổi với anh.”
Nói về năng lượng thì lương thực quân đội nhất định tốt hơn bánh nhân táo.
Chử Đình bẻ cho anh ta một miếng.
“Cảm ơn nhé người anh em.” Triệu phong nhảy từ trên giường xuống, ngồi bên lò lửa ăn bánh với anh.
Lúc này những người khác cũng lần lượt thức dậy. Tiêu Phong không có kĩ càng như thế, còn hai cô gái kia thì ra ngoài rửa mặt một lượt rồi mới quay lại vào nhà.
Lúc họ quay lại, Thẩm Tiêu cũng xách cá đi vào: “Bên ngoài tuyết rơi rồi, tuyết lớn lắm.” Từng viên từng viên, lớn hơn thảm họa tuyết mà trước kia cô từng thấy: “Nhìn có vẻ hôm nay không ra ngoài được rồi, may mà Chử Đình sáng sớm đã câu cá về, chúng ta có canh cá húp.”
Câu nói này của cô đã kéo gần quan hệ của Chử Đình với mọi người. Chử Đình nhìn cô một cái, thật ra anh không cần phải duy trì quan hệ tốt với người khác, nhưng mà cô đã nói ra rồi thì anh cũng lười nói gì nữa.
“Chà.” Triệu Phong đang ăn bánh nhân táo rất nghẹn, vừa nghe thấy canh cá thì mắt liền sáng lên: “Cuối cùng tôi cũng có thể ăn được đồ ăn mà người thường ăn rồi.”
“Xem ra anh bạn câu cá ở bản đồ trước sống rất khổ nhỉ.” Tiêu Phong vừa châm biếm, vừa lấy thức ăn của mình ra: “Tôi chỉ có lương thực quân đội mua ở trung tâm mua sắm ảo, mong mọi người đừng chê.”
Thẩm Tiêu cũng nói rồi, cá là do Chử Đình bắt, anh sẵn lòng lấy ra chia sẻ với mọi người là lòng tốt của anh, những người khác thật sự không bỏ ra gì mà ăn đồ ăn của người ta thì cũng không hay lắm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất