Chương 184: Cầu sinh nơi núi tuyết 7
“Đổi hoàng đế, sẽ chết rất nhiều người, cũng sẽ sống rất nhiều người. Nhất định là lịch sử không có cách nào tự đính chính được, cho nên mới phân xử cho anh như thế.” Tiêu Phong miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã cảnh báo bản thân sau này cũng phải để tâm.
Lúc này cá đã được nướng xong, những người khác ăn không có vấn đề gì, chỉ có Chử Đình cầm miếng cá nướng có hình dáng kì lạ lên và nói với Thẩm Tiêu: “Đây chính là cá nướng vàng thơm giòn mà cô nói?”
“Vàng, thơm, giòn, ba điểm đều làm được rồi, không vấn đề.” Thẩm Tiêu cây ngay không sợ chết đứng.
“...” Chử Đình lười so đo với cô, bỏ miếng cá có hình dáng kì lạ này vào miệng. Ngoại trừ hình dáng có chút kì quặc ra thì ăn vào thấy ngoài giòn trong mềm, mùi vị cũng được, nói tóm lại, giữa thức ăn của người với lợn. Người có thể ăn, ví dụ như anh, lợn ăn rất ngon miệng, ví dụ như Thẩm Tiêu.
Bởi vì cá để trực tiếp lên ngọn lửa nướng, nên chín rất nhanh, canh cá thì cần phải lâu hơn nhiều, sau khi tất cả mọi người ăn xong thì bát sắt đựng canh cá này mới có động tĩnh.
Đợi canh cá sôi lên, mỗi người húp một miếng nhỏ. Bữa sáng đầu tiên khi đến thế giới này cũng đến đây là kết thúc.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Tiêu Phong chỉ mở hé cửa xem một cái, gió liền thổi ào vào, lửa trên lò suýt chút nữa bị thổi tắt. Anh ta vội vàng lấy lưng chặn cửa và ra sức đóng cửa lại, có chút tiếc nuối: “Xem ra không ra vào được rồi.”
Bên ngoài gió lớn tuyết nhiều, lúc này đi ra nếu như lạc đường, rất có thể sẽ chỉ có một con đường chết.
“Đợi gió tuyết dừng đi.” Triệu Phong thấy vậy, trở người lên giường: “Đi ngủ.”
Trong môi trường như thế này, ngủ trở thành một cách tốt nhất để bảo tồn sức lực và nhiệt độ cơ thể.
Những người khác cũng lần lượt về túi ngủ của mình.
Thẩm Tiêu lấy túi ngủ ra, Tô Nha đối diện nhìn thấy rồi, trong ánh mắt thoáng qua một tia ghen tị. Hôm qua lúc Thẩm Tiêu tay không lấy túi ngủ ra, cô ta đã chú ý tới rồi. Không gian mang theo người, 10 vạn tích phân một cái, không phải ai cũng có thể mua nổi, mà Thẩm Tiêu ít nhất là có một cái.
Sau khi mọi người đều nằm xuống xong, Thẩm Tiêu cũng đã trải túi ngủ xong, sau đó cô đi đến bên lò lửa, cũng không nhìn biểu cảm của Chử Đình, chỉ nói: “Cho anh mượn túi ngủ ngủ đó.”
Chử Đình ngước mắt nhìn cô: “?”
“Tích phân nợ anh lúc đầu, bây giờ vừa hay có thể lấy túi ngủ trả lại.” Thẩm Tiêu nói.
Lúc đầu ở sa mạc, cô mua bạc từ chỗ Chử Đình, nợ anh 20 tích phân. Chuyện này sau đó lúc hai người giao dịch ngọc tỷ không có nhắc đến, nên cũng bị phớt lờ cho qua.
Chử Đình nhìn cô một lúc, làm sao anh có thể không nhìn ra được cô chỉ là mượn cái cớ trả tích phân để đưa tay ra giúp đỡ anh. Nhưng mà anh không cần. Nợ ân tình rất phiền phức, nợ phụ nữ thì càng phiền phức hơn.
“Không cần đâu.” Anh nhắm mắt lại và nói.
Thẩm Tiêu bỗng chốc buồn bực.
Lúc này ở tầng trên truyền đến tiếng cười của Triệu Phong, anh ta chế giễu nói: “Người anh em Chử, nhất định là anh chưa yêu bao giờ.” Có thể là bị nhốt nhiều năm, mong muốn giãi bày của anh ta cũng trở nên mạnh hơn: “Làm gì có ai mà từ chối con gái nhà người ta hết lần này đến lần khác đâu chứ, cái này mà để lúc còn sống, anh nhất định sẽ cô đơn suốt đời.”
“Cái đó cũng chưa chắc.” Chi Chi ở tầng dưới thò cái đầu ra khỏi túi ngủ: “Chử Đình đẹp trai, điều này đã đủ rồi. Không có nhan sắc, không có tiền, mới cần kĩ năng tán gái.”
Hai người anh em ở tầng trên bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Bọn họ nói chen vào như vậy, chút cảm xúc lúc nãy của Thẩm Tiêu cũng theo đó mà tan biến. Nếu như Chử Đình dễ dàng chấp nhận lòng tốt của người khác, thế thì anh không phải là Chử Đình nữa rồi.
Cô ngồi bên cạnh lò lửa, bóc vỏ cây bạch dương trên cây gỗ mà cô nhặt hôm qua, sau đó xoắn lại thành những sợi dây gai nhỏ. Thứ này dù có làm gì cũng sẽ có ích, bây giờ tranh thủ thời gian để xoắn nhiều hơn một chút.
Chử Đình ở đối diện cô, đang ngồi trên ghế chợp mắt giả vờ không nghe thấy đoạn đối thoại của Triệu Phong với Chi Chi.
Bên cạnh mấy người lại nói vài câu, rồi bước vào khuôn mẫu tiết kiệm năng lượng, không lên tiếng nữa.
Trận tuyết này rơi hơn nửa ngày trời, mãi cho đến khi trời tối, vẫn chưa có dấu hiệu dừng.
“Không phải sẽ rơi vài ngày đó chứ.” Triệu Phong co người trong túi ngủ và lẩm bẩm.
Bên cạnh không có ai trả lời anh ta.
Nhưng mà trận tuyết này đúng là rơi không ngừng nghỉ, đến ngày hôm sau tuyết rơi càng nhiều hơn nữa.