Chương 52: Cầu sinh sa mạc 13
Chỉ tiếc, người đàn ông anh tuấn lại chỉ keo kiệt nói cái tên: “Chử Đình.”
Thấy anh không nói tiếp, người đàn ông vạm vỡ có chút tiếc hận, nhưng anh ta vẫn nói: “Gặp nhau chính là hữu duyên, đủ loại chuyện trước kia đều đã qua, hiện tại chúng ta thân ở ốc đảo, có cơ hội còn mong quan tâm nhau một chút.” Nói xong, anh ta nhìn bên ngoài đứng lên: “Trò chuyện tiếp nữa trời sẽ lạnh, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai gặp.”
“Được.” Thẩm Tiêu nhìn bọn họ rời đi.
Người đàn ông vạm vỡ dẫn Giang Vân Chỉ đi, Chử Đình nhấc chân cũng muốn rời đi.
“Khoan đã.” Không có tiền nửa bước khó đi, vừa nãy Thẩm Tiêu đã nhìn ở trong trung tâm mua sắm ảo, khu vàng quý giá, bạc trắng 1 tích phân 1 khắc, Chử Đình chỉ tăng gấp đôi, cô coi như có thể chấp nhận: “Tôi muốn 20 khắc bạc trắng.”
Chử Đình quay đầu nhìn cô: “Tôi tưởng cô sẽ mượn Trương Huy Quang.”
“Không, tôi càng thích ghi giá công khai.” Từ khi bắt đầu vào ốc đảo, tất cả phí dụng Trương Huy Quang đều trực tiếp thanh toán. Nếu như cô đi hỏi mượn Trương Huy Quang, chắc chắn anh ta sẽ trực tiếp đưa bạc cho cô. Nhưng Trương Huy Quang hào phóng thì hào phóng, nhân tình này cô vẫn phải trả. Đến lúc cần thiết còn phải trả hai phần nhân tình, cô tình nguyện trả tích phân.
“Coi như có tí đầu óc.” Chử Đình vứt bạc cho cô: “Về sau cần thứ khác cũng có thể tìm tôi.”
“…?” Thẩm Tiêu nghi hoặc.
“Chỉ cần tích phân đến tay, tất cả đều có ở chỗ tôi.”
Lúc này Thẩm Tiêu mơ hồ hiểu được: “Anh nói chỗ anh cái gì cũng có thể mua được? Cho dù tôi muốn súng ống cũng được?”
“Chỉ cần cô trả nổi.” Chử Đình nói xong, trở về phòng đối diện.
Theo cửa phòng đối diện đóng lại, Thẩm Tiêu rơi vào trầm tư. Ngược lại không phải bởi vì hư hư thực thực gắn liền với thương nhân thời không như Chử Đình, mà là nháy mắt cô vừa mới nhận được bạc, trung tâm mua sắm ảo lập tức bắn ra tin tức thu về: “20 khắc bạc trắng, thu về giá 2 tích phân, có thu về hay không?”
Giá trung tâm mua sắm ảo bán ra là 1 tích phân 1 khắc, hiện tại thu về rút lại gấp mười. So với nó, giá cả gấp đôi như Chử Đình cũng là một thương nhân có lương tâm.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, sa mạc cằn cỗi, bạc này trước mắt là vật phẩm duy nhất cô biết có thể đổi bằng tích phân, chẳng lẽ nói bản đồ này là dựa vào kiếm tiền để ra ngoài?
Đóng cửa phòng lại, Thẩm Tiêu mang theo vấn đề này chui vào ổ chăn.
Đã hơn mười ngày cô không nghỉ ngơi, sau khi dính vào gối ngủ thì lập tức tiến vào mộng đẹp.
…
Giấc ngủ này ngủ rất ngon, lúc Thẩm Tiêu một lần nữa mở mắt ra, bên ngoài mặt trời đã lên cao. Hơi thu dọn qua, cô xuống lầu muốn rửa mặt một chút, thuận tiện hỏi thử tiểu nhị tiền thuê phòng phải trả như thế nào.
Ốc đảo này chỉ lớn bằng từng ấy, phí ở trọ chính là tiêu phí tốn kém nhất, nhưng cũng an toàn nhất, không phải sao. Cho nên cô đã hạ quyết tâm, kế tiếp đều ở quán trọ, chỉ là giá cả phải thương lượng kỹ càng.
Tầng một của nhà trọ chỉ có một hai người khách đang ăn gì đó, nhìn thấy cô đều chỉ liếc mắt một cái, lại ăn của mình. Tiểu nhị nhìn thấy cô thì vội đi tới, ân cần trước sau như một: “Khách quan muốn ăn một chút gì sao?”
“Trước không vội ngồi, tôi muốn rửa mặt một chút.” Thẩm Tiêu nói: “Chỗ cậu có than củi hoặc là nhánh cây không?”
Tiểu nhị rất nhanh đã hiểu được: “À à, có có, cô theo tôi qua hậu viện.”
Đến hậu viện, cậu ta lấy than củi cho Thẩm Tiểu. Thẩm Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh đánh răng, cậu ta ở bên cạnh nhìn theo. Nhận thấy ánh mắt đánh giá của cậu ta, Thẩm Tiêu đánh răng xong nhổ nước trong miệng ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu nhị ngượng ngùng cười: “Cô tới từ Trung Nguyên nhỉ.”
“Sao lại hỏi thế?”
“Chỉ có khách Trung Nguyên tới mới có thể chú ý như vậy.” Tính tình của tiểu nhị rất hoạt bát, cũng sẵn lòng nhiều lời một chút về chuyện của khách Trung Nguyên: “Giống như rửa mặt, tắm rửa, những người khác đều không để ý, nhưng khách tới từ Trung Nguyên chuyện đầu tiên làm phần lớn đều là những việc này. Sau khi bọn họ làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ mới có thể ngồi dùng cơm. Hơn nữa bọn họ ăn cơm sẽ không dùng tay bốc, đều dùng đũa.”
“Cậu ngược lại rất cẩn thận.” Thẩm Tiêu cười nói: “Tiền thuê trọ chỗ các cậu bao nhiêu một ngày?”
“Ba mươi văn một ngày. Tiền thuê nhà tối hôm qua của cô, một vị khách khác đã thanh toán giúp cô.” Tiểu nhị nói.
Quả nhiên.
Biết Trương Huy Quang sẽ không tính toán chút tiền ấy, Thẩm Tiêu cũng chỉ có thể ghi tạc nhân tình ấy vào trong lòng: “Nếu tôi ở thường xuyên thì sao?”