Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 55: Cầu sinh sa mạc 16

Chương 55: Cầu sinh sa mạc 16


Sáng sớm ở sa mạc mặt trời còn chưa lên, khắp nơi lộ ra vẻ lạnh lẽo, Thẩm Tiêu quấn áo bành tô trên người, mang theo thùng gỗ gia nhập đội ngũ xếp hàng mua nước.
Mua nước xong, sắc trời đã sáng lên, người cung cấp múc nước cũng theo đó kết thúc công việc, chuẩn bị đi ăn bữa sáng nóng hổi.
“Ông à.” Thẩm Tiêu tiến lên ngăn cản người múc nước, tiếp lời nói: “Tôi thấy xung quanh hồ có rất nhiều cây táo tàu, mấy thứ này có thể hái không?”
Người múc nước cũng là một ông già, một thân trang phục dị tộc, có thể là bởi vì tai thường nghe mắt thường thấy, ông ta có thể nghe hiểu một ít tiếng Hán: “Không được.” Ông ta xua tay nói, dùng tiếng Hán sứt sẹo trả lời: “Đều là của tôi.”
Đáp án này giống như Thẩm Tiêu phỏng đoán, chắc hẳn ông lão này ít nhiều gì cũng có quan hệ với người quản lý nơi đây mới có thể được phân công việc này. Tiền nước đều vào chỗ ông ta, cây táo quý xung quanh là của ông ta cũng chẳng có gì lạ.
“Nếu tôi muốn mua cần bao nhiêu tiền?” Thẩm Tiêu hỏi.
Ông cụ không nghĩ tới cô sẽ muốn mua những quả táo mùi vị không hề ngon này, ông ta thoáng hăng hái một chút, đánh giá Thẩm Tiêu một hồi, vươn một bàn tay: “Năm văn một cân.”
“Như thế quá đắt.” Thẩm Tiêu xua tay, quay đầu bước đi.
Quả táo tươi mọng nước, năm văn một cân cũng không được mấy quả, nếu cô đồng ý ngược lại coi tiền như rác. Nơi này cũng không phải cảnh khu của thế kỷ 21, cho dù vật hiếm nên đắt đi nữa, những quả táo này ăn vào trong ngọt mang theo chua đáng giá ở đâu.
Ông cụ thấy cô không hề do dự quay đầu bước đi, tiến lên ngăn cản cô: “Vậy cô nói giá đi.”
Ở ốc đảo này lâu như vậy, bản thân chưa từng giao dịch cũng từng thấy thương nhân khác mua bán như thế nào, ông cụ biết cái này vẫn còn đường thương lượng.
“Tôi chỉ có thể ra giá một văn.” Thẩm Tiêu nói, cô thật sự nghèo.
“Không được, bốn văn.” Ông cụ nói.
Thẩm Tiêu cười cười, nhấc chân lại muốn bước đi.
Ông cụ đành phải ngăn cô lại, chủ động giảm xuống.
Sau khi mặc cả qua lại một phen, cuối cùng Thẩm Tiêu đồng ý lấy giá hai cân ba văn thu mua những quả táo này, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, hơn nữa đưa địa chỉ của quán trọ cho ông ta, bảo ông ta tự mình đưa hàng tới.
Bình thường ông cụ chỉ trông coi hồ, phòng ngừa có người trộm nước, chuyện hái táo chỉ là thuận tay, ông ta cân nhắc những quả táo này ít nhất có thể bán trăm văn, ngẫm lại cũng lập tức đồng ý.
Vì thế khi đến giữa chiều, Thẩm Tiêu ở quán trọ chờ nhận được hai sọt táo lớn, bỏ ra 132 văn tiền.
Nhìn thấy quả táo màu đỏ nâu trước mặt, Thẩm Tiêu cầm lên một quả nếm thử, không giống với táo bình thường, quả táo này ăn vào trong ngọt mang theo chua, vị có hơi cát, hương vị tổng thể mà nói không tính là ngon, nhưng trước mắt mà nói, vậy là đủ rồi.
Đưa một đĩa táo tàu đầy từ trong sọt cho tiểu nhị bảo cậu ta đưa đến chủ quán trọ, đồng thời lại thuận tay nắm một vóc nhét vào trong túi cậu ta, Thẩm Tiêu mới chuyển táo đến hậu viện quán trọ xử lý sạch sẽ. Dù sao chiếm dụng địa bàn của người ta cũng nên biết điều.
Rửa sạch táo xong, Thẩm Tiêu chuẩn bị thương lượng chuyện thuê bếp nấu với bà chủ, nào biết bà chủ quán trọ là một người phụ nữ hào sảng, bà ấy nhận táo của Thẩm Tiêu, trực tiếp bảo cô dùng nồi hơi bên bếp lò là được, không cần trả thêm tiền.
“Nồi hơi này dùng lửa xào rau, không cần thêm củi vào.” Bà chủ quán trọ nói: “Nhưng nước thì cô phải tự mình chuẩn bị.”
Đối với ý tốt này, Thẩm Tiêu không từ chối, cô luôn miệng cảm ơn, sau đó mang số táo đã xử lý sạch sẽ thêm nước bỏ vào trong nồi hơi nấu.
Bởi vì nước này cần trông coi liên tục, có đôi khi bà chủ bên kia có khách gọi món ăn, bà ấy không rảnh tay làm, Thẩm Tiêu giúp đỡ ở bên cạnh rửa đồ ăn thêm củi, bởi vậy bọn họ ở chung với nhau cũng càng ngày càng hòa hợp.
Đối với loại quan hệ có xu hướng tốt đẹp, Thẩm Tiêu cũng rất vui.
Mặc dù ốc đảo không lớn, nhưng nơi này là thị trường giao dịch nhiều mặt hàng. Quán trọ vẫn luôn mở ở đây, chứng minh bà chủ quán trọ cũng có bối cảnh mạng lưới quan hệ của mình. Thẩm Tiêu không cầu một đêm phất nhanh, chỉ cầu giữ quan hệ tốt đẹp với quán trọ, có thể làm cho cô an ổn sống hết bản đồ này là được.
Táo nấu gần một giờ đã có xu hướng hòa tan, hơi dùng đũa kẹp một cái, thịt quả đã tan. Lúc này đường trong quả táo cũng hòa tan vào trong nước, quả táo chỉ còn xác thịt.
Nước táo nấu xong vớt ra bỏ qua một bên để lạnh, Thẩm Tiêu lại tiếp tục nấu nồi tiếp theo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất