Chương 69: Cầu sinh sa mạc 30
Hành động vừa rồi của Thẩm Tiêu khiến bầu không khí xung quanh chợt ngưng đọng, lúc này bà chủ mới nhìn thấy trên tay lão Vương có cầm dao. Vẻ ngạc nhiên trên mặt bà ta dần biến mất.
Lão Vương hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt của bà ta, ông ta cầm dao đi vào bếp, ngồi xuống bên trái, nhướng mắt và nhìn Thẩm Tiêu nói: “Làm cho tôi một bát mì.”
Yêu cầu này xảy ra bất ngờ, không biết là bị thái độ cảnh giác của Thẩm Tiêu ảnh hưởng hay là gì, ba người khác cũng không hé răng.
Thẩm Tiêu nhìn ba người kia, nói: “Mì gì cũng được?”
“Mì gì cũng được.”
“Được.”
Nấu nước, luộc mì. Điều kiện có hạn, thêm với tâm lý không yên định khi xuống bếp, rất nhanh một bát mì không đạt chuẩn với nước luộc thịt trong vắt được ra nồi.
Mì được đưa đến trước mặt lão Vương, những người khác còn lại đều không nói chuyện, chỉ để mình ông ta cầm đũa và vùi đầu ăn. Động tác của ông ta không quá nhanh, mỗi một ngụm đều như đang hồi tưởng lại gì đó.
Sau khi ăn xong và uống hết ngụm nước cuối cùng, ông ta dúi một thứ gì đó vào trong tay Thẩm Tiêu và nói: “Đây là tiền mì.”
Nói xong, ông ta đứng dậy và ra khỏi bếp, đi ra ngoài sân.
Nhìn bóng lưng ông ta biến mất trong bóng đêm, vẻ mặt của Thẩm Tiêu chợt thay đổi.
Bởi vì vừa rồi cô nhận được nhắc nhở của trung tâm mua sắm ảo: Ngọc tỷ truyền quốc mất tích, đạo cụ đặc biệt, người mang theo sẽ không thể thoát khỏi thế giới này.
Vẻ mặt của Thẩm Tiêu bên này không ai chú ý, bà chủ quán trọ đã có thấp thỏm không yên: “Ông ta đây là…”
“Không sao cả.” Thẩm Tiêu nhanh miệng nói tiếp: “Chúng ta còn có bao nhiêu bánh nướng phải làm? Tốc độ phải nhanh hơn. Đến lúc đó lại có người đến, nói không chừng chúng ta lại không rời khỏi đây được.”
Nghe cô nói như vậy, vợ chồng vốn đã không buồn ngủ gì lúc này lại bắt đầu bận rộn.
Khi bọn họ làm xong ba túi bánh nướng, lúc chuẩn bị nhân lúc ban đêm rời đi, kết quả còn chưa đi ra ốc đảo, quả nhiên có người cưỡi ngựa đối diện chạy tới.
Lúc này còn là người quen.
“Chử Đình?”
Người tới đúng là Chử Đình, không biết anh lấy con ngựa từ đâu để cưỡi, nhìn thấy mấy người Thẩm Tiêu, anh cũng có chút ngoài ý muốn, giống như nghĩ đến điều gì, anh lấy ra một thứ đưa cho bốn người xem: “Mấy người đã từng thấy qua thứ này chưa?”
Sắc mặt Thẩm Tiêu thay đổi, đây đúng là con dao lúc trước lão Vương cầm trong tay. Chử Đình có thể lấy được thứ này, chứng tỏ anh ta đã từng gặp lão Vương, thậm chí đã giao thủ với ông ta. Nghĩ đến đạo cụ đặc thù trong tay, trong lòng Thẩm Tiêu đoán Chử Đình chắc chắn là vì miếng ngọc tỷ này mà đến.
Ba người lớn cố gắng làm bộ như bình tĩnh, nhưng tiểu nhị vẫn còn là một đứa trẻ, trong nét mặt vẫn lộ sơ hở.
Sau khi Chử Đình phát hiện, lập tức nhảy xuống, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Thẩm Tiêu: “Mấy người từng thấy qua đúng không.”
Không nghĩ tới Chử Đình lại nhạy bén như vậy, Thẩm Tiêu hỏi ngược lại: “Ông ta bị anh giết rồi?”
“Bản thân ông ta bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng tổn hại, vốn là nỏ mạnh hết đà. Khi tôi tìm được thì ông ta đã chết rồi.” Chử Đình nhìn Thẩm Tiêu: “Đến chỗ vắng vẻ nói chuyện không?”
Có vài lời quả thật không tiện để người bên ngoài biết, Thẩm Tiêu gật đầu, bảo ba người bọn họ trước chờ cô một lát, bản thân đi theo Chử Đình tới một nơi tương đối trống trải bên cạnh.
“Món đồ đó ở trong tay cô nhỉ.” Chử Đình chắc chắc nói.
Thẩm Tiêu giả ngu: “Tôi không rõ anh có ý gì.”
“Tôi đến đây, chính là vì lấy thứ đó, cô cầm đi ngoại trừ bị đuổi giết, mặt khác hoàn toàn không có tác dụng gì. Lão Vương kia, có lẽ cô còn không biết thân phận của ông ta. Ông ta là gián điệp do triều đình Đại Chu phái tới, ở đây ẩn núp suốt mười lăm năm. Ông ta có thể đưa ngọc tỷ cho cô, chắc chắn cũng truyền tin tức cho Trung Nguyên. Cô không rời vùng sa mạc này còn tốt, vừa đi ra sa mạc này, chờ đợi cô chính là vô hạn đuổi giết.” Chử Đình nhìn cô nhắc nhở.
Thẩm Tiêu vẫn không trả lời.
Thấy cô dầu muối không ăn, Chử Đình biết mình chỉ dùng mồm mép nói sợ là vô dụng, anh dứt khoát nói: “Không phải cô muốn mở cửa hàng ở trung tâm mua sắm ảo à, tôi có thể dùng cơ hội giành được cửa hàng trao đổi với cô.”
“Sao anh biết việc này?” Thẩm Tiêu nhớ rõ lúc trước khi cô nói chuyện với Trương Huy Quang, xung quanh cũng không có những người khác.
“Sau đó tôi từng gặp qua Trương Huy Quang.” Chử Đình có chút không kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có muốn trao đổi hay không?”
Một câu của anh đã trả quyền chủ động về.