Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 74: Thế giới dưới đáy biển 4

Chương 74: Thế giới dưới đáy biển 4


Bản thân Thẩm Tiêu nắm chắc lá bài phòng thân, cũng không lo lắng bà ta làm gì: “Được.”
Nhà của bà cụ thật ra ở ngay sau cửa hàng, đẩy cửa ra đi vào, chính là về nhà. Trong bóng đêm, bà cụ thắp ngọn nến, ánh sáng xua tan đi bóng tối, lộ ra bộ mặt thật trong phòng—— căn phòng này rất nhỏ, ước chừng chỉ mấy mét vuông, góc sáng sủa đặt một cái giường, bên cạnh giường chính là phòng bếp kiểu mở rộng, sau đó một góc khác là nhà vệ sinh độc lập. Cả phòng không có cửa sổ, cả không gian có vẻ rất nặng nề.
Sau khi bà cụ đóng cửa lại, nói: “Cô biết đầu bếp, chắc hẳn không phải người thuộc về nơi này.”
Khi Thẩm Tiêu muốn tìm cớ giải thích, chợt nghe bà cụ tiếp tục nói: “Nơi này là thế giới tầng dưới cùng, nguồn thức ăn là thuốc dinh dưỡng pha nước uống thống nhất. Nếu nói trên thế giới này chỗ nào còn có sự tồn tại của đầu bếp, có lẽ chỉ có những người của tầng cao nhất có vốn nuôi dưỡng, cho nên cô trốn từ phía trên xuống phải không?”
Thẩm Tiêu vẫn lựa chọn giả ngu giống khi ở đồn công an: “Tôi không biết. Hình như tôi đã quên rất nhiều chuyện.”
Bà cụ thấy trong mắt cô không có một sự kinh hoảng, ngược lại khắp nơi lộ ra mê mang, tuy rằng không tin tưởng lời của cô, nhưng biết là hỏi không ra.
“Cũng muộn rồi, nếu tối nay cô không có chỗ ở, ngủ ở chỗ tôi đi.” Bà ta mời.
Thẩm Tiêu không muốn dễ dàng nợ ân tình của người ta như thế, huống chi bà cụ này đối với cô mà nói vẫn là người xa lạ: “Vẫn không nên quấy rầy bà, tôi có chỗ ngủ rồi.”
Chỗ cô nói chính là cửa lớn của đồn công an. Nơi này buổi tối có người phụ trách, cửa mở ra, tổng thể mà nói quả thật an toàn hơn nơi khác.
Vì thế sau đó ba ngày kế tiếp, buổi tối Thẩm Tiêu đều ngủ ở cửa đồn công an, về phần ban ngày, cô sẽ đi dạo khắp nơi một chút, tìm hiểu một vài tin tức. Cuối cùng, cô hiểu biết một vài lịch sử loài người xuống đáy biển từ một buổi học lịch sử của trường tiểu học gần đấy.
Ước chừng hơn chín mươi năm trước, khi đó loài người còn sống ở trên mặt đất. Đột nhiên trong một đêm mặt trời bạo động, người từng bị mặt trời phơi nắng sẽ mắc bệnh kỳ lạ. Mọi người không có cách nào, đành phải chuyển nơi sống xuống dưới lòng đất, mở đường hầm và thành lũy.
Vốn dĩ cho rằng như vậy có thể tiếp tục sống, nhưng mặt trời bạo động mang đến không chỉ có tật bệnh, còn có sóng thần và động đất. Lúc ấy mọi người cho rằng chống đỡ qua sóng thần và động đất là có thể sống sót. Nhưng ai biết, tai họa càng lớn hơn cả sóng thần và dải địa chấn đến… nổ hạt nhân.
Năng lượng hạt nhân đáng sợ cỡ nào mọi người đều biết, lúc trước một quả bom nguyên tử làm cho cả Hiroshima trăm năm không có một ngọn cỏ, người trở nên dị dạng. Uy lực của nổ hạt nhân lại tương đương gấp 400 lần uy lực của bom nguyên tử, nơi bị hạt nhân ô nhiễm, đương nhiên không còn thích hợp để loài người ở lại. Vì thế, không gian sinh tồn của vài quốc gia đã bị đè ép, lập tức muốn thông qua vũ khí mạnh để đoạt lấy đất đai của nước khác.
Tai họa còn chưa hoàn toàn trôi qua, vì tranh đoạt không gian sinh tồn, chiến tranh bắt đầu bùng nổ.
Chính thứ gọi là ‘Sau khi súng vang lên, không có người chiến thắng’. Vũ khí nóng điên cuồng phá hủy quê hương của loài người, làm cho diện tích lớn trái đất bị ô nhiễm, những thứ này khiến động đất xuất hiện dồn dập, không ít nơi không bị vũ khí hạt nhân oanh tạc cũng bắt đầu xuất hiện phóng xạ. Nhà khoa học phỏng đoán đây là sự bảo vệ mình đến từ trái đất, loài người khiến trái đất bị tổn thương, trái đất sẽ bắt đầu đuổi loài người đi.
Ngay khi mọi người vô cùng tuyệt vọng, có nhà khoa học phát hiện khoáng sản mới ở trong chỗ sâu vỏ trái đất, khoáng sản này không chỉ có thể chống đỡ phóng xạ, hơn nữa mật độ lớn đến mức có thể chống được áp lực của nước biển, vì thế các quốc gia lúc này mới hiệp nghị ngưng chiến, bắt tay di chuyển loài người may mắn còn tồn tại từng bước xuống biển.
Mấy chục năm tiếp theo, loài người đã di chuyển toàn bộ vào trong biển, mà đại lục thì đã mấy chục năm không có người dám đặt chân, chỉ có người máy bị phái đi sẽ đúng giờ đến bề mặt trái đất điều tra tình huống.
“Thật đúng là điên cuồng.” Thẩm Tiêu nghe thấy đoạn lịch sử này dù làm người đứng xem cũng cảm thấy hết hồn hết vía. Có đôi khi lịch sử, còn không thể tưởng tượng hơn tiểu thuyết cổ tích. Có người sẽ vì nước nhà đại nghĩa anh dũng hiến thân, mà có vài người vì quyền lợi trong lòng vặn vẹo, ý đồ phá hủy đồng tộc.
Sau khi hiểu hết những lịch sử này, Thẩm Tiêu trở lại quảng trường tiếp tục tìm công việc, vận may của cô khá tốt vừa tới đã phát hiện một thông báo tuyển dụng mới… tuyển người hái rong biển.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất